Xà Đại Nhân


Toàn thân tôi nóng bừng, nhưng Mặc Dạ vẫn yên lặng đứng ở trong hồ cách đó vài bước nhìn tôi.

Trong cả động phủ, ngoài tiếng thực huỳnh trùng đang bò ra, dường như hơi thở của tôi cũng đang dần nặng nề.

Tôi thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của mình ở trên môi, tất cả đều rất nóng.

Dùng sức chìm vào trong hồ nước lạnh băng, ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ: "Thật không công bằng."
“Mặc Dạ, anh rõ ràng đã hứa với Lưu Thi Di trước, giao hợp với cô ta, cho cô ta một thai rắn” Tôi mặc cho nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống.
Ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ phía sau thủy quang: "Anh nói là vì tốt cho tôi, để tôi lựa chọn, nhưng anh vẫn phun độc dâm rắn cho tôi, đúng không? Đây chính là sự chủ động mà anh muốn?"
Ánh mắt Mặc Dạ lóe lên, bàn tay đưa ra như vô lực rơi xuống, mu bàn tay lấm tấm nước, nước hồ trong veo lập tức tràn vào vết cắn trong lòng bàn tay hắn.
Thủy quang chợt lóe lên, dường như che đi cả vết cắn kia.
Tay trái tôi bám vào tảng đá, tay phải múc nước xối lên trên mặt, làm hạ nhiệt xuống: "Lần này rõ ràng là anh không quan tâm đến tôi ...!cho dù tôi hiểu lầm, anh chỉ cần nói rõ ràng với tôi là được, tại sao lại phải làm vậy?"
Trong lòng có thứ gì đó chầm chậm tuôn ra, không biết là tủi thân hay là đau buồn.
Tôi nghiêng đầu nhìn Mặc Dạ: "Nếu anh đã quyết định làm thế nào để đối phó với Lưu Thi Di kia, vậy thì cứ làm đi.

Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!"
Nếu không thì thế nào? Tôi phải dựa vào Mặc Dạ để bảo vệ tính mạng, Mặc Dạ phải dựa vào thai rắn trong bụng tôi để lấy lại thân rắn của hắn.

Bàn tay nắm lấy tảng đá từ từ thả lỏng, tôi bỗng ngồi xổm xuống, vùi mình vào làn nước lạnh một lần nữa.

Mặc Dạ nói để cho tôi chủ động, nếu đã vậy, sao hắn lại phun độc dâm rắn cho tôi chứ.

Tất cả những gì hắn muốn là tôi chủ động nói ra.


Ngay khi nước lạnh ngập lên đỉnh đầu, tôi cảm thấy có thứ gì đó lao tới trước mặt mình.

Mặc Dạ không biết làm sao, cũng chìm xuống đáy nước, lao thẳng về phía tôi, đè tôi vào tảng đá bên hồ, nặng nề hôn tôi.

Nụ hôn nóng bỏng này dường như ngay lập tức thổi bùng luồng khí độc dâm rắn trong cơ thể.

Trong lòng tôi có thứ gì đó tuôn ra, không biết là bất lực hay vì kích động, tôi ôm chặt lấy Mặc Dạ.

“Long Duy, ta phải làm sao với em đây?” Mặc Dạ đè tôi vào tảng đá bên hồ, vai hắn ấn chặt tôi vào lòng.

Thân thể hai người quấn chặt vào nhau, tôi thở hổn hển nhưng hắn lại giống như trút giận, tùy ý hành hạ tôi.
Vốn dĩ chỉ hôn, nhưng lại cắn cằm của tôi: "Thật muốn trực tiếp nuốt em vào bụng."
“Tại sao em không tin ta?” Mặc Dạ áp vào người tôi thật chặt, nhéo eo tôi, cắn vành tai tôi nói: “Là vì cái tên này của em sao?”
Ý thức của tôi dường như bị vỡ thành nhiều mảnh, tôi không ngừng lắc đầu và kêu: “Mặc Dạ, Mặc Dạ ..

Hắn dường như thực sự tức giận, vẫn tiếp tục cắn tôi, hơi đau, lại hơi ngứa ngứa, và còn chút gì đó nữa ...
Độc dâm rắn lần này rõ ràng là nặng hơn lần trước, cho dù Mặc Dạ có kiêng kị đến thai rắn trong bụng tôi, nhưng cũng không băn khoăn cho tôi.
Nước trong hồ Âm Dương lúc đầu còn hơi lạnh, sau đó trở nên ấm áp, hắn ôm tôi đến chiếc giường lần trước.

Đến cuối cùng, tôi cũng không nói nên lời, chỉ vô thức thốt ra những âm tiết không rõ ràng.
Nhưng Mặc Dạ vẫn không buông tha, không ngừng hỏi tôi: "Tại sao em lại không hoàn toàn tin ta? Trước đây em rõ ràng rất tin tưởng ta."
Tôi bất tỉnh nhân sự nằm ở trên người Mặc Dạ, hai tay ôm lấy vai của hắn, nhìn Mặc Dạ lắc đầu, nhưng một khi mở miệng lại phát ra một tiếng khàn khàn.
Mọi thứ thật lộn xộn, tộc rắn có sức chịu đựng cực kỳ lâu, cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Khi tôi mơ hồ bị Mặc Dạ ôm vào trong hồ Âm Dương, toàn thân vô cùng đau đớn.

Làn nước ấm áp dính vào da tôi, tôi đau đến mức trở tay ôm chặt Mặc Dạ.
Hắn cũng ngâm mình với tôi, hôn lên trán tôi: “Lần sau đừng ngốc nữa, người khác nói nếu muốn tôi cho một đứa con thì tôi sẽ cho sao?” Tôi nằm trên ngực Mặc Dạ, cảm giác ấm áp lan tràn trong cơ thể.
Tôi thậm chí còn không mở nổi mắt mà phát ra một tiếng "Ừm" mơ hồ.

Ý thức không dễ gì có được cuối cùng đã hoàn toàn bị phân tán trong làn nước ấm.

Mặc Dạ như muốn ôm lấy tôi, bất lực thở dài.

Khi ôm tôi vào giường, hắn dường như thì thầm điều gì đó.

Nhưng tôi buồn ngủ quá nên hoàn toàn không nghe thấy.

Khi tôi tỉnh lại, đã không biết là lúc nào.

Mặc Dạ ngồi ở mép giường, cười thâm thúy nhìn tôi: "Ta đào được tà quan của Tổng giám đốc Mâu lên rồi, có muốn xem không?"
Vừa nói, hắn vừa đưa cho tôi một bát nước: "Làm ẩm cổ họng chút đi."
Nước đi vào trong miệng, tôi uống xong nhìn Mặc Dạ nói: "Không phải tà quan của ông ta chỉ là quan tài bình thường thôi sao?"
“Không phải, đứng dậy xem một chút đi” Mặc Dạ lấy quần áo trên đầu giường mặc vào cho tôi.
Mặc dù tôi và hắn đã rất thân mật rồi, nhưng việc giúp mặc quần áo thế này vẫn không thích hợp lắm.

Tôi vội vàng lấy quần áo tự mặc vào cho mình.

Chưa kể, sau khi tẩy tủy cường gân thì thể chất cũng mạnh hơn rất nhiều.


Sau khi bị Mặc Dạ dày vò đêm qua, lại ngủ cả một ngày mà không cảm thấy đau mỏi gì.

Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy, lúc mặc quần áo, tuy vẫn hơi xấu hổ nhưng cũng chỉ đành mặt dày mặc vào.
Đợi đến bên bờ hồ Âm Dương, hai chiếc quan tài đã bị chôn vùi bởi lớp bùn do thực huỳnh trùng phun ra vào đêm qua, hoàn toàn hợp lại với vách động, giống như không thể phát hiện ra được.
Mà ở bên cạnh, có một chiếc quan tài màu đen trông rất bình thường đang dính ở trên vách động, những con thực huỳnh trùng không ngừng bò tới bò lui, nhả bùn để bịt kín quan tài.
“Sau khi ta đốt đi, chiếc quan tài này sẽ tự chìm xuống dưới lòng đất.” Mặc Dạ chỉ chiếc quan tài, nói nhỏ với tôi: “Có lẽ Tổng | giám đốc Mâu vẫn đang nghĩ, chiếc quan tài này có thể khiến cho A Lệ sống lại, nên mới không muốn giao ra.

Bên trong chính là A Lệ, em phải nhớ rõ dáng vẻ trước đây khi em gặp cô ta”
“Nhưng ba chiếc tà quan này, làm sao có thể giữ được Lưu Thi Di?” Tôi nhìn về phía hồ Âm Dương đang bốc hơi, trầm giọng nói: “Lúc ta ở cùng dưới nước với cô ta, sợ là không có thời gian để lấy tà quan” “Cho nên chuyện này giao cho em và Liễu Đông Phương” Mặc Dạ nhìn ra ngoài cửa động, trầm giọng nói.
Chỉ thấy áo choàng trắng của Liễu Đông Phương có vẻ bị bẩn, vẻ mặt hơi nặng nề nhìn Mặc Dạ.

Hắn cười khổ gật đầu: "Ta sẽ ngăn không cho cô ta chạy ra ngoài." “Long Duy” Mặc Dạ liếc nhìn tôi, trầm giọng nói: “Em có thể cảm nhận được những chiếc tà quan này, cũng có thể điều khiến chúng.

Em thử tập trung cảm nhận chúng xem”
Tôi kinh ngạc nhìn Mặc Dạ: "Cho nên anh cho tôi học chính là điều khiển tà quan?" Mặc Dạ gật đầu, trịnh trọng nói: "Đây có lẽ là nguyên nhân khiến cha mẹ em làm ra tám chiếc tà quan này." Tôi nghe thật buồn cười, ba mẹ tôi lợi hại như vậy mà chưa nghĩ đến việc trấn áp quan tài rắn sao?
Tuy nhiên, những gì Mặc Dạ nói cũng có lý, tôi dựa theo những gì hắn nói, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ của ba chiếc tà quan | kia, và những thứ trong chiếc tà quan kia.
Quả nhiên một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói gượng gạo của Phù Ngàn nói với tôi: "Long Duy, cô đến rồi." Tôi vội vàng mở mắt khó hiểu nhìn Mặc Dạ: "Tôi nghe được giọng của Phù Ngàn!" Mặc Dạ dùng ánh mắt trịnh trọng gật đầu với tôi: "Chính là như vậy"
Liếc nhìn Liễu Đông Phương, hắn nói nhỏ: "Hắn sẽ che giấu hơi thở của em.

Khi Lưu Thi Di tới, ta sẽ dẫn cô ta đến hồ Âm Dương, Liễu Đông Phương sẽ lấy tà quan ra, em khơi dậy oán khí trong ba chiếc tà quan đó.

Chỉ cần giữ chặt cô ta là được, ta sẽ tìm cách để trấn áp cô ta."
Tôi nghĩ đến tình huống Liễu Đông Phương bị đánh đêm qua, trong lòng hơi xấu hổ.

| Liễu Đông Phương cười tự giễu: "Đừng lo lắng, ta quen rồi."
Tôi không biết hắn nói quen rồi là chuyện gì, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng xem chuyện đó như không tồn tại.

Gần đến giờ, Mặc Dạ muốn đi đón Lưu Thi Di.

Trước khi đi, hắn nhìn Liễu Đông Phương: "Tự mình suy nghĩ cho rõ ràng, đừng lộn xộn nữa" Liễu Đông Phương chỉ cười khổ, sau khi Mặc Dạ rời đi, hắn nhìn tôi nói: "Hắn còn tỉnh táo hơn ta" Liễu Đông Phương quả thực không tỉnh táo, khi đó máu của Phù Ngàn chui vào trong cơ thể hắn, hắn còn muốn giết tôi.

Hiện giờ đã bình tĩnh lại, dường như cảm nhận được điều gì đó, muốn có một cơ hội khác.

Cầm dao cạo, tôi đứng cách xa Liễu Đông Phương, không cho hắn lại gần.

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ đến những thứ trong ba chiếc tà quan theo cách mà Mặc Dạ vừa nói.

Lúc đầu hình ảnh của những chiếc quan tài kia lóe lên, rồi hết lần này đến lần khác.

Dần dần dường như mất kiểm soát, mấy người phụ nữ mặc hồng y đều nhìn tôi với ánh mắt nặng trĩu: "Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
Mái tóc đen của Phù Ngàn lóe lên dày đặc như cỏ lụa dưới đáy sông, bên cạnh cô ta có vô số ấu thú với những quả trứng thai.
Cô ta nở một nụ cười kỳ quái khó hiểu: "Long Duy".

Nhưng sau đó khuôn mặt bình thường của A Lệ lóe lên, sau lưng, chân tay của Lưu Đông vặn vẹo lại thành một hình tròn, trông gớm ghiếc dữ tợn kinh khủng.
Trước mặt tôi là khuôn mặt của Lưu Đông, ông ta có vẻ bình tĩnh, nhưng lại hung dữ nhìn tôi.

Tôi mở to mắt và thở hổn hển.

Vừa mới nghĩ đến chính là những thứ trong chiếc quan tài kia.

Lẽ ra trong chiếc quan tài kia chôn cùng với Lưu Thi Di phải là con chó Lạc Lạc của cô ta mới đúng.

Sao lại là Lưu Đông? Hơn nữa Lưu Đông vẫn còn sống?
Cho dù một con chuột trắng nhỏ có khuôn mặt của Lưu Đông chết trước mặt tôi, nhưng vừa rồi tôi thấy rõ ràng là Lưu Đông đang nằm trong quan tài.
Liễu Đông Phương thấy tôi không đúng lắm, hắn nghiêng đầu nhìn tôi nói: "Sao vậy?" Tôi lắc đầu, định nói gì đó, thì nghe thấy tiếng cười quyến rũ của Lưu Thi Di: "Đây là Động Phủ của anh sao?"
zz


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận