Xà Đại Nhân


Tôi hít sâu một hơi, nói ra chuyện của thầy Phạm cười khổ nói: “Lần này ông ấy rõ ràng là một tà quan, nhưng cháu không nhìn ra được.” Tà quan của Lý Thiên còn có thể thử mở ra, nhưng càng về sau thì quan hệ giữa tôi và tà quan càng trở nên ít ỏi.

Cỗ tà quan của Lương Tuyết, Mặc Dạ cũng kéo đi rồi.

Hiện giờ, ngay cả cỗ tà quan của thầy Phạm trông như thế nào, tôi cũng không nhìn thấy.

“Nếu như có cơ hội sẽ cho cháu chiêm ngưỡng cỗ tà quan lợi hại nhất, thăng long quan” Mễ bà Tần cười ha ha dỗ dành tối.

A Bảo nghe thấy “lợi hại”, lập tức “bốp bốp” vỗ tay, cười hì hì.

“Con vừa nghe thấy hai chữ này đã vỗ tay, đứa nhỏ ngốc, làm lãng phí kẹo của người ta? Mễ bà Tần đưa nó đi ra ngoài Tôi vội quấn khăn tắm vào, nhìn mễ bà Tần lắc đầu nói: “Được rồi, vẫn nên cất đi” Từ trong lời nói của Mặc Dạ, mơ hồ cũng có thể nghe ra hắn đối với “Long Duy” cũng có chút lo lắng, sợ cô ta ra tay sẽ không lường được kết quả.

Nếu đã như vậy vì sao anh còn muốn giúp đỡ Long Duy? Mễ bà Tần chỉ ha ha cười, ôm A Bảo từ trong bồn tắm đi ra ngoài lau khô người.


Tôi bế A Bảo lên tầng thay quần áo, trong lòng hiểu rõ nếu đã tìm được thầy Phạm thì chẳng mấy chốc cũng sẽ tìm thấy mễ bà Tần.

A Bảo cởi trần ở trên giường lăn qua lộn lại cười hì hì.

Lúc này trời cũng đã sắp tối, ánh mặt trời buổi chiều chiều vào từ khung cửa sổ, hắt những tia nắng dịu lên cơ thể trắng trẻo của A Bảo khiến cả người nó giống như một em bé màu vàng.

Cũng chỉ có nó, vô tư không biết lo âu buồn phiền.

Tôi kéo tay chân của A Bảo, giúp nó mặc quần áo vào.

Khi tôi đang xoa phấn rôm, ánh mắt chợt trầm xuống.

Tôi thu tay lại nhìn A Bảo, nói: “Chúng ta chơi trò chơi có được hay không? Giả làm người đầu gỗ, cho dù lát nữa bà bà lên cù lét A Bảo, nhưng A Bảo không được động đậy, cũng không được cười, có được không?”
Gần đây A Bảo rất thích chơi trò chơi người đầu gỗ, nó chơi cả ngày cũng không biết chán, thế nào cũng có thể nhẫn nhịn được.

Nghe thấy đóng giả làm người gỗ nó lập tức vui mừng, hai mắt nhắm lại, tứ chi nằm thẳng không động đậy, ngay cả hơi thở cũng thở nhẹ rất nhiều.

Tôi duỗi thẳng chân tay của A Bảo, xoa một tầng phấn rôm mỏng lên mặt đứa nhỏ, sau đó lấy ra một viên kẹo thơm từ trong túi xách.

Gần đây mễ bà Tần cho tôi thứ hương này, một viên bỏ vào miệng sẽ khiến chân tay không còn sức lực, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến hôn mê.

Sau khi tôi làm xong, mò mẫm tìm con dao trong túi xách, rồi cúi đầu nhìn A Bảo, xác nhận đứa nhỏ không động đậy mới hét to lên: “Mễ bà Tần, bà mau lên xem, không biết A Bảo bị làm sao rồi!”
A Bảo ở trên giường nhập tâm chơi trò chơi, một bộ dạng đã quen với tình huống này khi nghe thấy tôi hét lên, nó nằm bất động không cựa quậy lấy một cái.


Mễ bà Tần vội vàng chạy lên, trông thấy A Bảo bất động: “Có phải lại chơi trò chơi không? Bà còn phải đi nấu cơm đây” “Không phải!” Tôi chọc chọc cái bụng nhỏ nhô lên của A Bảo hai lần, ngồi ở trên giường VỖ VỖ hai bên má: “Chắc không phải nó ăn viên kẹo của thầy Phạm rồi đó chứ?”
Mễ bà Tần nghe thấy nhíu mày lại, ngồi xuống một bên giường nắm bóp chiếc chân nhỏ của A Bảo, thấy A Bảo không động đậy, bà lo lắng xoa nắn sang vị trí khác.

Bởi vì lo lắng cho nên bà dựa gần vào người đứa nhỏ theo bản năng miệng hơi hé mở, tôi lập tức cầm viên thơm đó nhét vào trong miệng bà cụ, gắt gao bóp chặt miệng của bà ấy.

thơm ở trong miệng dính nước bọt sẽ tan chảy, mễ bà Tần quay đầu nhìn tôi, cơ thể từ từ mềm nhũn rồi ngã xuống giường.

Tuy nhiên bà ấy cũng có thể không bị hôn mê bởi vì bà ấy chính là phụ quan linh.

Chân tay mất sức lực, khó hiểu nhìn tôi.

Tôi lấy trong túi ra một gói bánh quy lắc lắc trước mặt A Bảo.

Đôi chân nhỏ của A Bảo bị người sờ, nắn, bóp cũng không thấy động, lúc này ngửi thấy mùi thơm lập tức mở to mắt ngồi bật dậy cầm lấy bánh quy.

Tôi nhìn thoáng qua mễ bà Tần nằm ở trên giường, ôm A Bảo đi ra ngoài ghế sofa bật TiVi lên: “A Bảo xem TiVi nào, mẹ và bà còn có việc nên A Bảo không được đi vào quấy rầy”.


A Bảo cắn bánh quy, cười hì hì gật đầu.

Khi tôi đi vào trong phòng trông thấy mễ bà Tần đang nằm ở trên giường, hai mắt trở nên khép hờ, tôi vén quần áo lên cầm lấy con dao đá kia, vuốt ve chiếc bụng của mình xong nhìn mễ bà Tần nói: “Có lẽ sẽ có rất nhiều máu, cũng không biết có được hay không?
Ánh mắt mễ bà Tần dần dần trở nên nặng nề sau đó mở lớn trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào bụng của tôi, lộ ra cảm xúc cấp bách.

"Bà nhắm mắt lại đi, máu sẽ hơi tanh.

Gần đây cháu vẫn luôn nghiên cứu tài liệu về phương diện này”
Tôi cầm lấy một chiếc khăn che lên đôi mắt của bà ấy, trầm giọng nói: “Bà yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.

Trứng trong bụng của Phù Ngàn cũng phải sinh mổ mới lấy ra được, cháu và Phù Ngàn cũng không khác khác nhau”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận