Xà Đại Nhân


Mễ bà Tần phủi phủi quần áo, trầm giọng nói: “Cháu cũng biết, chắc trong lòng Mặc Dạ cũng không đành lòng cho nên Mặc Dạ mới không ở đây” Tôi bừng tỉnh nhớ đến, Phù Ngàn vào hồ âm dương cho nên Mặc Dạ đã bị Liễu Phương Đông gọi đi rồi.

Vì vậy Liễu Đông Phương và Long Duy sớm chuẩn bị tất cả, lúc này xuống tay.

“Đi thôi, đi xuống nhìn xem” Mễ bà Tần vỗ bả vai tôi, nhìn sang tôi nói: “Cháu ngâm rượu rắn rất ngon có đúng không? Cho bà uống một ngụm được chứ?”
Tôi ôm A Bảo vội vàng xuống dưới nhà, vào nhà bếp tìm một bình rượu rắn đã ngâm được hơn một tháng đổ vào một chiếc ly đưa cho mễ bà Tân.

Bà ấy ngửi mùi vị của rượu thuốc, uống vào một ngụm, ngậm ở trong miệng nhìn con rắn trong bình rượu.

Chậm rãi nuốt xuống, nhìn tôi nói: "Rượu này lấy nước ở suối Ẩm Long, cha của cháu dùng dược liệu để rót ra tinh hoa từ bên trong và phải gặp rắn mới có thể phát huy tác dụng vì vậy rượu rắn cần phải có rắn”
Mễ bà Tần thở dài rót ra một chiếc ly đưa cho tôi: “Uống đi, tăng thêm can đảm.

Xà quân bị giữ chân rồi, cháu có sợ không?” Tôi đón lấy ly rượu nhấp một ngụm đã bị sặc, vừa đắng vừa chua vừa cay, thật sự không biết nó ngon ở chỗ nào.


Nhưng sau khi nuốt xuống bụng thì nóng ran.

Tôi nhìn mễ bà Tân lắc đầu cười khẽ: “Cho dù anh ấy ở đây thì cũng đâu thay đổi được gì? Mặc Dạ đối với tôi có thể sẽ thủ hạ lưu tình, mặc dù vài lần trước cũng bị uy hiếp thế nhưng hắn đều không thật sự xuống tay.

Nhưng đối với người khác....!Tôi ôm chặt lấy A Bảo, cùng mễ bà Tần đi ra ngoài.

Khi tắm rửa cho A Bảo cũng là lúc trời bắt đầu tối.

Bây giờ ở bên ngoài có lẽ đã tối đen như đêm khuya rồi, không nhìn thấy bất kỳ ngôi sao nào, bóng đêm tựa như bị nhuộm bởi lớp mực đen dày, ngay cả ánh điện cũng chỉ có thể chiếu đến dưới mái hiên.

Trong màn đêm, tiếng cười tà mị của rắn hai đầu vẫn giống như trước vang vọng xung quanh.

Kỳ ảo mà linh hoạt, nhưng lại không biết bọn họ trốn ở chỗ nào.

Ngay khi tôi và mễ bà Tần vừa đi ra ngoài, Liễu Đông Phương một thân áo bào màu trắng cũng đi ra từ trong bóng đêm.

Trầm mắt nhìn tôi: “Ngươi lại đây, tránh bị thương.

Chúng ta bày trận chỉ muốn bắt mễ bà Tần, ngươi cũng biết bà ta là thứ gì rồi đúng
không?”
“Thăng long quan nhà họ Long , ta vẫn luôn tìm nhưng không thấy hóa ra nó nằm ở đây” Sắc mặt Liễu Đông Phương mang theo tức giận nhìn mễ bà Tần: “Nếu như không phải cô có của người dựa vào Long Tư Hàng thì trước đây làm sao có thể giết được ta”
Tôi bỗng nhiên nhớ ra, lúc trước cha tôi đánh chết Liễu Đông Phương đồng thời trấn áp thân rắn của hắn ta, mới có thể lấy quan tài đã mai táng con gái nhà họ Long ra.

Vì vậy chiếc quan tài đầu tiên mà chúng tôi tìm thấy thật ra chính là cỗ quan tài đã táng người con gái nhà họ Long đó, thế nhưng mễ bà Tần vẫn luôn nói tìm không thấy, không chịu tìm, là bởi vì cô ta quan kia chính là cỗ tà quan bà ấy đang đeo ở trên lưng!
“Tự bà tán hồn đi” Liễu Đông Phương nhìn mễ bà Tần, trầm giọng nói: “Người nhà họ Tần vấn mễ cũng là vì bảo vệ quan tài, chắc hẳn bà cũng biết.”
“Cô ta tới rồi, đúng không?” Nhưng mễ bà Tần chỉ khó chịu nhìn Liễu Đông Phương, lạnh giọng nói: “Lấy tối làm màn, nấp trong bóng đêm, ánh sáng đều bị cô ta hút đi rồi, có đúng không?”

“Long Duy sao?” Tôi ôm A Bảo lập tức khẩn trương lên, quay sang nhìn mễ bà Tần: “Sao cô ta lại tới đây?” Khi tôi vừa dứt lời, lập tức nghe thấy tiếng cười tà mị truyền đến.

Trong giữa màn đêm u ám, ánh sáng nhạt nhòa lại nhu hòa giống như ngọn đèn sáng đang từ từ bừng lên.

Theo đó là âm thanh rít rít” đang di chuyển đến, còn cả tiếng cười trầm thấp tà mị của cô ta.

Ánh sáng chậm rãi tới gần nhưng có vẻ như bóng tối càng dày đặc, ngay cả ánh đèn ở trong nhà dường như cũng tối đi rất nhiều.

Chỉ trông thấy con rắn hai đầu không biết lúc nào đã trở nên to lớn như vậy, đó là một đôi nữ, một phải một trái đang di chuyển, thứ lộng lẫy đang công trên thân rắn chính là cỗ quan tài gỗ màu trắng!
Mà ánh sáng nhu hòa kia, là thứ chiểu ra từ trong cỗ quan tài đó!
Nửa thân trên của hai con rắn hai đầu trông giống hệt như một người khổng lồ, vẫn như trước bật cười ha ha.

Khi tới gần, đuôi rắn ở phía sau từ từ cong lên, sau đó chậm rãi dựng thẳng Cỗ quan tài gỗ kia xuống.

Trông thấy cả cơ thể Long Duy đều là màu trắng, mặc một chiếc váy trắng như tuyết cả người phát ra ánh sáng dìu dịu, nửa chân không nằm trong cỗ quan tài gỗ màu trắng.

Nhìn tôi cười khẽ, nói: “Long Duy, chúng ta lại gặp mặt rồi.”.

Hiện giờ nghe thấy cái tên này thật sự khiến cho tôi căm thù.


Tôi từ từ mò lấy con dao, mễ bà Tân đưa con dao đá kia cho tôi: "Phù Ngàn cho cháu con dao này thật ra không phải để cháu mổ bụng lấy trứng.

Thai rắn của cháu không thể lấy ra”
Tôi cầm lấy con dao nhíu mày, ngay lập tức hiểu ra vì sao Phù Ngàn lại đưa nó cho tôi.

Quả nhiên, sống được lâu như vậy đều là yêu tinh! Long Duy trông thấy con dao nhưng cũng chỉ khẽ cười.

Rắn hai đầu nghe thấy cô ta cười, cười hùa theo càng thêm tà mị.

Trong bóng đêm dường như có tiếng động rít rít nào đó, tựa hồ có thứ gì bay nhanh qua!
“Giao ra đi” Trên mặt Long Duy vẫn như trước mang theo ý cười, nằm trong chiếc quan tài gỗ màu trắng được rắn hai đầu cống, từ trên cao nhìn xuống chúng tôi: “Nếu không phải Mặc Dạ không chịu ra tay, đâu cần tôi phải đích thân đi một chuyến”
Theo tiếng nói của cô ta vừa dứt, trong nháy mắt, bóng đêm dày đặc lúc trước dường như tụ lại lúc này biến thành một mảng đen kịt bay thẳng về phía mễ bà Tần cuốn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận