Xa Gần Cao Thấp

Vàng hết kia kìa

......

Thật mất điểm đối với Du Nhậm nếu tìm đến bố mẹ ruột chỉ để giải quyết vấn đề bị theo đuổi quá trớn, tuy nhiên, xuất phát từ suy xét an toàn cho bản thân, cô vẫn nhờ bố mẹ: "Con sẽ đi nói chuyện với mẹ của Chúc Triều Dương, nếu trở ngại quan hệ xã giao gây khó khăn cho bố mẹ, vậy con cũng hết cách."

"Ngộ nhỡ cậu ta lắm lời, đi đâu cũng nói về chuyện con với Mão Sinh thì sao?" Du Hiểu Mẫn nói tính chất công việc của con khác, sai một ly, mười năm sau chưa chắc có thể quay lại.

"Cậu ta không dám lắm lời." Lại làm phiền mẹ một lần, mời cha mẹ cậu ta cùng ăn một bữa, con biết chính xác phải nói gì.

Một bữa ăn vui vẻ cứ như vậy mà diễn ra chỉ hai ngày sau khi Chúc Triều Dương ném hoa chửi bới, cậu ta chắc chắn không muốn đến, nhưng vợ chồng ông Chúc đều hoan hỉ. Vừa gặp đã nói thằng Chúc Triều Dương bận công việc, đi công tác không về kịp, và nhìn Du Nhậm với ánh mắt diễn vẻ đong đầy tình yêu thương.

Ăn đến gần cuối buổi, Du Nhậm chỉ ra ý chính: "Cô chú cũng đã nghe chuyện năm nay Bách Châu điều tra tình hình kinh doanh của các công chức và trong gia đình chứ?" Đôi vợ chồng ngơ ngác, nói đúng là cần phải chú trọng việc này. Lảng tránh không nói chính gia đình họ dựa lưng núi cao.

Du Nhậm gật đầu, đổi chủ đề không bàn về cái sự ấy nữa, nói Chúc Triều Dương bận đến vậy, thường xuyên đi công tác, thế mà vẫn có thời gian 9 giờ tối ngày nào cũng đợi cháu ngoài đơn vị: "Các đồng nghiệp của cháu đều biết, thậm chí tin đồn còn truyền đến tai các lãnh đạo." Cô chú, cháu chỉ là bạn cùng lớp vài năm với Chúc Triều Dương, cậu ấy hành động như thế làm cháu rất khó xử. Cháu cũng cảm thấy kỳ lạ, hay là cậu ấy nghe được lời đồn nào đó, muốn tìm hiểu chút tình hình từ cháu sao?

Ánh mắt vợ chồng ông Chúc nghiêm nghị hẳn lên, đặc biệt là vẻ mặt hoảng sợ của bà vợ trông thật khó coi, Du Hiểu Mẫn đành hoà giải: "Cái đứa này, miệng lúc nào cũng nói chuyện công việc, Triều Dương không phải cậu bé không biết nghĩ."

"Vâng, con cũng biết." Du Nhậm nâng chén chúc vợ chồng ông Chúc: "Chúc Triều Dương còn nói cháu không đồng ý hẹn hò với cậu ấy thì tức là cháu biến thái, nói cháu thích phụ nữ." Sắc mặt cô như gió xuân, Du Hiểu Mẫn vừa nghe đã toát mồ hôi lạnh. "Cậu ấy nói thế... làm cháu khó bề tưởng tượng nổi. Nếu chuyện này xé to ra, cháu không phiền hà giải thích, chỉ sợ đồng nghiệp và lãnh đạo nghĩ phức tạp."

Quay lại chủ đề, Du Nhậm nói lời cảm ơn cô chú đã cất nhắc: "Bạn học cũ không có mặt, cho nên cậy tuổi còn trẻ và cậy được cô chú theo dõi lớn lên từ bé, cháu xin nói vài lời chân thành trước mặt cô chú. Mong cô chú thông cảm."

Vợ chồng ông Chúc đặt chén rượu xuống, dáng dấp lúc ra về cứ như muốn chạy thoát, Du Nhậm tiễn họ ra ngoài rồi về phòng riêng, Du Hiểu Mẫn cầm chén rượu uống hết, nói: "Chậc, coi như tình bạn chục năm giữa ông Chúc và mẹ thế là hết."

"Mẹ, tình bạn này sớm tàn sẽ tốt cho mẹ." Du Nhậm nói, mẹ nhìn chiếc túi vợ ông ấy dùng xem, nhìn chiếc xe Chúc Triều Dương lái xem, quá phô trương. Nếu bị điều tra thật, ông Chúc có thoát đằng trời. Quá to gan, họ thâm căn cố đế trong hệ thống mấy chục năm, ai mà không biết vợ ông ấy làm gì? Họ cho rằng có thể tắc trách và gian dối cả đời ư? Nếu công ty họ có quan hệ gì với bệnh viện của mẹ, mẹ cũng phải cẩn thận.

Du Hiểu Mẫn lấy khăn lau trán: "Thái Thái, mẹ không quản chuyện này, nhưng con lại gõ trống đến mức sắp thủng màng da." Dù là nói chuyện hay làm người, chúng ta vẫn nên chừa lại ít đường lui.

"Chon chừa đường lui nên mới có bữa cơm hôm nay, Chúc Triều Dương không chừa cho con." Hàng lông mi Du Nhậm chớp chớp, lộ ra nụ cười thoải mái: "Mẹ, nói chuyện với cô chú ấy không mệt, họ nghe hiểu hàm ý. Nhưng thằng con ngu ngốc nhà họ thì không, ngay cả tiếng người cũng không hiểu."

"Mối quan hệ giữa ông Chúc và bố con rất tốt, con nói thế, Nhậm Tụng Hồng không trách con không nể mặt mũi sao?" Du Hiểu Mẫn biết con gái mình mới mười mấy tuổi đã đa mưu túc trí, cũng tự tin vào khả năng giải quyết các vấn đề xã giao hóc búa qua vài năm đi làm, nhưng lần này có liên quan đến chuyện xu hướng tính dục cá nhân, Du Hiểu Mẫn đổ mồ hôi hột thay con gái.

"Con đã nói với bố, ban đầu bố muốn đứng ra nói hộ con, nhưng con cho rằng chuyện này con phải tự mình giải quyết, con phải thử xem trong tay mình có gì." Du Nhậm lại mềm oặt dựa vào mẹ: "Con muốn ăn thêm một tô mì chay nữa, ban nãy chưa động đũa nhiều."

Cô con gái từ thần đồng gai góc lại biến thành một đứa trẻ khiến Du Hiểu Mẫn mỉm cười, vỗ nhẹ đầu Du Nhậm: "Sau này nếu ai tìm đến mẹ muốn giới thiệu nữa, mẹ từ chối hết nhé?"

"Mẹ cứ từ chối, nói rằng con bận quá, không rảnh." Du Nhậm kể về đồng nghiệp mới ở văn phòng trong lúc đợi mì: "Lớn hơn con mười mấy tuổi, gần 40 tuổi vẫn là phó khoa, vừa đến đã niềm nở quá mức với con." Mãi sau đó con mới biết anh ấy đã ly hôn, có ý với con: "Ai mà thèm?"

"Là ai vậy chứ?" Du Hiểu Mẫn tức giận.

"Mẹ cũng biết, trước đây làm việc ở cấp cơ sở Tùng Dương, cũng từng làm cán bộ thôn ở Du Trang." Du Nhậm nói, người đồng nghiệp mới họ Lý này được điều tạm, khả năng viết có tiếng ở Tùng Dương, làm thân với con rằng trước đây từng gặp con ở Du Trang, con nói phải, em cũng nhìn thấy anh, hồi đó anh làm quản lý kế hoạch hóa gia đình đúng không, vừa gặp vụ sinh đẻ quá kế hoạch đã trốn đi vệ sinh, thật không dễ dàng.

Du Hiểu Mẫn cười đau cả bụng: "Con tự tìm đường chết à, nói người ta như thế, không sợ người ta hận chết con sao?"

"Con nói riêng mà." Du Nhậm nói anh ta vừa đến con đã nghe ngóng được, bố bảo con, đó là kẻ lắt léo, không làm nên chuyện.

"Mẹ, sao loại người tạp nham nào con cũng gặp đủ nhỉ?" Ngay cả con cũng nghi ngờ hay là con đã làm sai điều gì đó, để họ nung nấu ý nghĩ như thế.

Du Hiểu Mẫn trầm mặc một lúc, khi mì chay đã được mang lên, tách đũa từ bát con gái: "Không phải do con làm sai."

Phó viện trưởng kể rằng khi cô vừa ly hôn, có nhiều người giới thiệu đối tượng tái hôn với cô, vì không có tâm trạng dự định tái hôn và cũng nghĩ đến con gái nên cô từ chối. Giờ đây Du Nhậm đã đi làm, đám người đó lại tới, nói cô chỉ có một đứa con gái, sau này con gái lấy chồng sẽ không chăm sóc chu đáo được mẹ: "Họ giới thiệu cho mẹ một ông già 68 tuổi, trước nghỉ hưu từng là phó cấp sảnh. Để làm gì? Mẹ 52-53 tuổi, cần ông già 68 tuổi chăm sóc chu đáo?"

Họ còn nói rằng ông già đó rất kén chọn, các yêu cầu về học vấn, công việc, ngoại hình và khí chất đều phải đáp ứng hết, Du Hiểu Mẫn tức cười: "Dần dần con cũng sẽ hiểu, họ đưa ra yêu cầu đối với phụ nữ vẫn coi như tôn trọng phụ nữ một bậc, bản thân họ thì không tự đái một bãi soi chính mình xem." Mẹ kiếp, yêu cầu mẹ đến mức vẽ thêm căn số đằng sau số lẻ, và vẫn là đang bố thí mẹ.

"Chúng ta không làm gì sai. Người sai là những kẻ xung quanh chúng ta, họ trời sinh tự tin, coi phụ nữ chúng ta như cây thang, tử cung, heo đất giữ tiền, thể diện và tất cả mọi thứ trừ con người, con mẹ nó, lại còn kén cá chọn canh." Du Hiểu Mẫn nói mãi cũng tức giận, gắp cọng mì của Du Nhậm, cô con gái bảo vệ cái bát: "Mẹ gọi bát khác đi."

"Nhưng những lời mẹ nói nghe thật xuôi cơm," Du Nhậm cười trước ánh mắt trừng to bất mãn của Du Hiểu Mẫn: "Hay là mẹ đi tìm vợ đi, thật đấy, chắc chắn tuyệt hơn đàn ông. Á!" Bị Du Hiểu Mẫn vặn tai: "Nói năng vớ vẩn."

"Vậy con sẽ nói vớ vẩn thêm vài câu," Du Nhậm buông bát ra, đẩy cho mẹ mình: "Chửi 'mẹ kiếp' và 'con mẹ nó' nghe có vẻ rất sướng, nhưng tồn tại vấn đề nghiêm trọng ở đây." Du Nhậm nói những câu chửi được truyền lại từ ngàn đời nay đều hướng đến đối tượng khách quan cấp thấp - phụ nữ. Muốn chửi bới, muốn nhục mạ, thì mẹ và phụ nữ là điểm nhắm đến.

Du Hiểu Mẫn mở miệng: "Dân khoa tiếng Trung các con thật lắm chuyện rối rắm."

"Rắm phần nhiều là do chức năng đường ruột kém, hoặc là ăn nhiều thức ăn đầy hơi." Du Nhậm cười nhìn Du Hiểu Mẫn: "Mẹ, mẹ vui tính quá, mẹ cũng thật tốt."

"Sinh ra con, đúng là bà đây tự chuốc hoạ vào thân." Du Hiểu Mẫn lại thốt ra lời chửi của Du Trang.

Sau bữa ăn đó, quả nhiên Chúc Triều Dương đã dừng lại, nhưng Viên Liễu vẫn đến đón Du Nhậm mỗi ngày sau khi tăng ca, với lý do ở gần và tối đến tình cờ đạp xe đi tập thể dục. Du Nhậm không cho cô bé đến vì lo không an toàn, ảnh hưởng đến giờ giấc sinh hoạt hàng ngày của Viên Liễu. Cuối cùng Viên Liễu nghĩ ra một phương án thỏa hiệp: "Vậy nếu chị tan làm muộn quá, thì đến nhà em ngủ lại một đêm nhé."

Như vậy cũng không được, nhà em chỉ có hai phòng. Du Nhậm nói gần đây chị cũng đang xem nhà, định mua một căn gần nơi làm việc hơn.

Việc này phải nhờ đến Ấn Tú. Tuần trước cuối cùng Ấn Tú cũng đã bán một căn ở Ninh Ba, mua trước một căn xây sẵn ở quận mới gần chính quyền thành phố và trường Số 8. Từ ưu thế về vị trí, cuộc sống tiện lợi cho đến không gian tăng giá đều vô cùng xuất sắc, Ấn Tú nói chị không nhìn gợi ý và phân tích của người khác, chị có sổ phân tích riêng.

Ấn Tú lấy cuốn sổ nhỏ ra phân tích cùng Du Nhậm rất lâu, bỏ mặc Mão Sinh và Tiểu Tiểu một bên ngơ ngác uống nước.

Ấn Tú nói, ưu tiên hàng đầu khi mua nhà là gì? Em sống một mình. Đừng định sang tay, phải đặt bản thân vào đó và nghĩ xem, liệu mình sống ở đây có hài lòng không? Mình muốn một môi trường như thế nào?

Du Nhậm gật đầu chắc nịch: "Ấn Tú, chị suy nghĩ thật thấu đáo." Lại hỏi Ấn Tú, gần đây ngoài việc trang trí nhà cửa, chị còn bận gì nữa không?

"Cái này phải hỏi cậu." Cuối cùng Mão Sinh cũng được chen lời: "Chị ấy muốn kinh doanh lá trà." Nhưng sau khi khảo sát thị trường trà ở Bách Châu và các quận huyện lân cận, vẫn chưa tìm được nguồn cung cấp vừa ý.

"Vậy chị đã tìm đúng người rồi." Trước tiên Du Nhậm giới thiệu Du Trang: "Ông bà em có đồi trà, đáng tiếc trước giờ họ chỉ trồng trọt, tệp khách hàng vẫn là những người quen bán lẻ." Con đường này lập tức khiến Ấn Tú hứng thú, hai người lại bắt đầu sôi nổi thảo luận về chuyện đến thăm Du Trang, Mão Sinh lại bị gạt sang một bên.

Mão Sinh nhìn hai cô gái với đôi mắt sáng ngời, nhìn sang Tiểu Tiểu, thì thầm cười: "Thấy không? Các chị nghiêm túc quá." Trong tay bỗng cảm nhận được Ấn Tú đặt tay vào, người yêu không nhìn cô, chỉ dùng động tác này khiến Mão Sinh vui vẻ.

"Em từng viết báo cáo nghiên cứu về chuỗi cung ứng trà, để lại nhiều thông tin lắm, ngày mai em sẽ mang đến cho chị." Du Nhậm nói ông bà em không dựa vào điều này để kiếm sống, chỉ lấy làm thú vui sau nghỉ hưu. Những nông dân trồng trà chân chính không kiếm được lợi nhuận thỏa đáng từ chè rời, khắp nơi đều có thương hiệu, nhưng vẫn chưa bắt tay vào làm.

Nghe vậy, Ấn Tú để tâm, cuối cùng hẹn thời gian gặp Du Nhậm vào ngày hôm sau. Du Nhậm tháo kính ra, sờ lên trán: "Nói chuyện với chị thật sảng khoái, Ấn Tú, chị là người kinh doanh buôn bán, lợi hại hơn dân văn phòng chỉ biết nói chuyện suông như em nhiều."

"Không, Du Nhậm, em giỏi hơn nhiều, em làm nghiên cứu rất chi tiết, chị thì lơ mơ những diễn giải về mặt chính sách." Ấn Tú và Du Nhậm quả là "tương kiến hận vãn, tứ mục hữu tình" (Tiếc rằng gặp nhau quá muộn, bốn mắt chứa đầy tình cảm).

Nhân lúc Ấn Tú đưa Tiểu Tiểu vào phòng vệ sinh, Mão Sinh nói với Du Nhậm: "Mình không ngờ hai người lại hợp nhau đến vậy."

"Tâm hồn, sở thích, kiến thức, lý tưởng, thể xác..." Thể nào cũng có chủ đề nói chuyện hợp nhau, Du Nhậm hỏi Mão Sinh: "Cậu và Ấn Tú hợp nhau nhất ở khoản nào?"

Mão Sinh đỏ mặt: "Đều... cũng được." Cô nói cậu hỏi ra cũng thật kỳ lạ: "Nếu chị ấy muốn làm ánh trăng sáng, mình sẽ trở thành một con chim trên ngọn cây trong đêm. Nếu chị ấy muốn làm hạt mưa, mình sẽ trở thành nhành hoa và ngọn cỏ. Chúng mình bận rộn việc của riêng bản thân, nhưng hiện tại mình có thể cảm thấy chị ấy rất quan tâm mình, không chỉ là về mặt cơm ăn, áo mặc và tiền nong, mình không thể diễn tả rõ... nhưng mình thấy rất ổn định và yên tâm."

Du Nhậm nhìn Mão Sinh: "Đó chính là 'tiếng vọng', yêu là phải có tiếng vọng, hãy để chúng trở thành mạch đập rộn ràng và nhịp tim dâng trào, cuối cùng các cậu cũng tìm được nhịp điệu." Về phần nhịp điệu của chính mình, Du Nhậm lắng nghe: "Cũng rất ổn, một trái tim mạnh mẽ."

Du Nhậm được Du Hiểu Mẫn giúp trả tiền đặt cọc: "Mẹ không đủ tiền trả hết, phải dựa vào quỹ tiết kiệm của chính con vậy." Du Hiểu Mẫn cảm thấy có chút áy náy: "Đến khi mẹ nghỉ hưu, mẹ sẽ sang bệnh viện tư nhân đi làm lại, lúc đó thu nhập sẽ đỡ hơn".

"Cám ơn mẹ, mẹ thực sự đã giúp con rất nhiều." Trả tiền đặt cọc xong, Du Nhậm khoác tay Du Hiểu Mẫn bước ra trung tâm bán bất động sản: "Khi căn hộ đó sửa sang xong, mẹ dọn vào nhé."

Du Hiểu Mẫn nói thôi: "Mẹ quen sống một mình, sợ hai người bất tiện." Bác sĩ phụ khoa nói sao mẹ có thể không hiểu? Mẹ đặt đồ trên đầu giường con đấy, con tự đọc hướng dẫn sử dụng.

Về đến nhà, Du Nhậm tò mò mở gói hàng ra, mặt đỏ như gan heo: "Mẹ! Con không cần!"

"Sao lại không cần? Con mới 26 tuổi, nếu chưa dùng thì đến bệnh viện mẹ kiểm tra chỉ số. Mẹ thấy nghi lắm." Du Hiểu Mẫn đắp mặt nạ đứng trước cửa: "Đừng ngại, nam nữ xung quanh con đều không đáng tin, mẹ tặng con loại đáng tin cậy, pin AA, đừng nhầm đấy."

Du Hiểu Mẫn nhịn cười, trước khi rời đi vẫn quay đầu lại hỏi Du Nhậm: "Cái đó... trước đây, Tiểu Tề... mà thôi, thôi vậy." Ngón tay kéo mặt nạ xuống: "Thái Thái, sống là phải ăn ngon, ngủ kỹ, chơi vui, nếu không thì làm sao tươi tốt được? Con nhìn mặt con đi, vàng hết kia kìa."

......

Tác giả có lời muốn nói (tác giả nói ở chương 175 nhưng mình bê về đây cho đúng mạch truyện):

Nhìn thấy có bạn đọc hỏi Du Hiểu Mẫn đã nói gì, nguyên văn của cô là: "Trước đây, con và Tiểu Tề có tần suất như thế nào? Đừng hại thân đấy." Ít quá thì mặt vàng vọt, nhiều quá thì mặt trắng bệch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui