Xa Gần Cao Thấp

Mục đích hành trình

......

Không biết Du Nhậm nghĩ ra sao về cái đuôi nhỏ của mình, nó lảng vảng phía sau, thỉnh thoảng nhảy lên trước mắt gây sự chú ý, tự nhiên quấy rầy chủ yếu qua những câu chữ trong sách.

Lúc này Triệu Giai Kỳ chính là cái đuôi nhỏ của Viên Liễu, tay cầm chùm nho, tự nhiên như ruồi đến tận nhà Viên Liễu chỉ sau ba lần gặp nhau, ngồi phịch lên chiếc giường nhỏ của Viên Liễu: "Mình có thể cởi dép ra ngồi khoanh chân được không?"

Viên Liễu có thể nói không sao? Chỉ có thể nói: "Thôi cậu ngồi ghế đi."

Triệu Giai Kỳ nói giường thoải mái hơn, cô cởi dép, co chân ngồi ở cuối giường của Viên Liễu, nói, ồ, cậu cũng có nhiều sách đấy, lại nói thêm, đi rửa nho đi, chúng ta vừa ăn vừa đọc sách.

Một mình Triệu Giai Kỳ ăn hết 2/3 chùm nho, đọc hết hai cuốn truyện tranh của Viên Liễu, đến trưa vẫn thoải mái ngồi đó, để Viên Liễu người ám đầy mùi khói dầu mời mình ăn cơm. Viên Huệ Phương cũng nhiệt tình, nói Tiểu Liễu nhà cô từ nhỏ đã chơi với Tiểu Hải, từ khi lên cấp hai chưa thấy con bé đưa bạn cùng lớp nào khác đến nhà.

Thị sát nhà Viên Liễu đến 1 giờ chiều, Triệu Giai Kỳ nói muốn ngủ trưa, bữa trưa ăn nhiều thịt quá, thấy người hơi mệt. Viên Liễu nhìn bộ dạng đại tiểu thư nằm nghiêng người chống đầu trên gối mình, nghĩ lại xem mấy ngày trước mình có làm điều gì có lỗi không, mà sao lại dây dưa đến một thiên kim tiểu thư thế này.

Túc Hải tìm Viên Liễu đến tiệm cắt tóc "giúp đỡ", nói có mười mấy bà cô nhảy ngoài quảng trường đến, chuẩn bị buổi tối tham gia cuộc thi nào đó, giờ đang lao nhao đợi làm tóc trong tiệm: "Cậu đến gội đầu giúp mình đi, bận không xuể."

Viên Liễu nói bạn cùng lớp của mình đang ở nhà mình, đang ngủ.

"Cậu ghê gớm thật, Tiểu Liễu, cậu không cần Trời của cậu nữa sao? Có Trời khác à?" Túc Hải - nhà phân phối bách hợp sỉ lẻ Bách Châu - kinh ngạc: "Đánh thức cậu ấy dậy đi, ai vậy chứ, tự nhiên như ruồi."

Viên Liễu lay Triệu Giai Kỳ "tự nhiên như ruồi" dậy: "Mình có việc phải ra ngoài." Ý là bảo cô gái về nhà ngủ trưa.

Cô gái nói vậy cậu đi làm việc đi, mình vừa ngủ vừa đợi cậu về, buổi tối mình còn muốn ăn xiên que trước cổng tiểu khu nhà cậu. Chỉ trong nửa ngày, Triệu Giai Kỳ đã nhanh chóng từ không sợ người lạ đến chui vào trong chăn, còn dặn Viên Liễu hạ thấp độ điều hòa, mình thích đắp chăn ngủ.

Trong tay là tóc của bà cô già, Viên Liễu và Túc Hải vừa gội đầu vừa trò chuyện, bà cô cũng trò chuyện với bà cô khác bên cạnh.

"Ông Lý bị ung thư tuyến tiền liệt, đi đái không được. Trời ơi, thương thay cho vợ ông ấy, phải vừa dìu ông Lý vừa nghe ông lải nhải rằng cả ngày chỉ chảy ra hai giọt, nam đau, nữ mệt." Bà cô nói.

"Cậu ấy thực sự không coi mình là người ngoài, ăn xong còn ngủ lại nhà mình." Viên Liễu nói.

Bà cô im lặng, cặp mắt già hoang mang chuyển động, nhìn bà cô đi cùng.

"Buổi tối cậu ấy còn muốn ăn thịt xiên, hôm kia vừa ăn hết của mình hơn 40 tệ." Viên Liễu nói quá xa hoa, đấy là tiền mình mua rau cơ mà.

"Vậy là cậu ấy ỷ lại vào cậu?" Túc Hải bảo bà cô nhắm mắt lại, rút vòi ra xả bọt. Viên Liễu không nói gì nữa, gội đầu cho bà cô càng mạnh hơn, khiến bà cô phải thốt lên cảm thán: "Ôi, đúng là chỗ đó, cháu xoa nữa đi." Xoa một lúc lâu, lời phán xét trong đầu bà cô cũng thầm nhỏ giọt như nước tiểu của ông Lý. Qua một lúc, bà cô quyết định đích thân giục tiểu, hỏi Viên Liễu: "Cô bé, năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Bạn trai ở lỳ nhà cháu không chịu đi à?"

"Cô à, kỳ tới bạn ấy mới lớp 11, chúng cháu đang nói về bạn cùng lớp của bạn ấy, không phải bạn trai." Túc Hải từ lâu đã tiếp xúc với nhiều loại khách hàng như vậy.

"Ồ." Bà cô không hỏi nữa, lát sau lại nói với người hàng xóm: "Đội họ thuê biên đạo múa ngoài đoàn ca vũ của tỉnh, nhảy điệu cha cha cha ba bước ấy."

"Không có tầm nhìn, điệu đó 5 năm trước chúng ta nhảy hỏng còn gì." Một người khác khinh thường nói.

"Nhưng mẹ cậu ấy làm trong Đại học Bách Châu, cậu ấy có thẻ mượn sách đó, được mượn nhiều sách từ thư viện đại học." Viên Liễu nói Triệu Giai Kỳ cũng rất thích đọc sách, chúng mình nói chuyện khá hợp.

Bà cô nằm phía trước lại ngừng nói, vểnh tai lên nghe câu chuyện tình yêu của thiếu nữ.

Túc Hải nói Tiểu Liễu, nếu Trời không đoái hoài cậu, cậu hãy đi tìm Đất, hẹn hò với người trạc tuổi luôn có tiếng nói chung, hơn nữa học kỳ tới học chung lớp, sẽ tiện hơn đúng không?

Viên Liễu cười, trừng mắt với Túc Hải, ra hiệu nhìn người học việc Edison đang làm việc cẩu thả, mắt cứ ngóng vào Túc Hải từ bên ngoài: "Mình không tạm bợ."

Đúng vậy! Một bà cô trùm khăn lên đầu sau khi gội xong nói: "Cô gái còn trẻ nhưng đầu óc sáng suốt. Không được tạm bợ, vợ chồng ông Lý ngày xưa cũng là tạm bợ, một thanh niên trẻ về thành phố không có cách trú ngụ, một người ly hôn không có người chăm sóc. Tạm bợ mười mấy năm, cãi nhau chừng ấy năm, bây giờ làm khổ nhau." Trẻ con mấy đứa đừng yêu sớm, cứ thi đại học, tìm công việc tốt, những chàng trai ắt sẽ xếp hàng muốn cưới.

Viên Liễu và Túc Hải ngẩn người, chớp mắt nhìn nhau, nói vâng ạ.

Edison mua thêm trà sữa cho Viên Liễu, hai cô gái vừa làm việc nhiều giờ đồng hồ đang ngồi trò chuyện trước tiệm cắt tóc, Edison đứng cạnh Túc Hải như thần gác cửa, giả vờ giũ tóc vụn dính trên khăn mặt. Túc Hải nói anh đi làm việc đi, em nói chuyện với Tiểu Liễu một lúc.

"Vậy bữa tối em muốn ăn gì?" Edison hỏi.

Gloria nói buổi tối em về nhà ăn cơm, anh cứ giữ 600 tệ cho mình đi - Vì chuyện này mà Mao Tín Hà dặn Túc Hải, đừng tiêu tiền của anh ấy, chỉ cần con gái tiêu một xu của con trai, họ sẽ tưởng con có ý quyến rũ họ.

Nói đến vấn đề "tạm bợ", Viên Liễu hỏi Túc Hải liệu cậu có đang tạm bợ không?

Túc Hải nói, cậu nhìn đám con trai xung quanh xem, có ai cao hơn mình? Có ai đẹp mã hơn anh ấy? Có ai không thích dài dòng chém gió hơn Edison? Chưa kể anh ấy thích nhìn mình cắt tóc, thế nên chúng mình coi là cùng chung chí hướng.

Cậu với Triệu Giai Kỳ cùng chung chí hướng, tại sao không thử tạm? Đừng nghe mấy bà cô đó nói đừng yêu sớm, vớ vẩn. Bạch Mão Sinh yêu sớm, chẳng phải vẫn ngọt ngào với Ấn Tú đến tận bây giờ sao? Chúng ta phải có niềm tin vào tình yêu, phải có niềm tin vào người cậu thích.

"Vậy cậu thích Edison à?" Viên Liễu hỏi Túc Hải.

"Không ghét." Cô gái lớn nói, chỉ là nghĩ rằng các cậu ai cũng hoặc là yêu nhau, hoặc là yêu thầm, mình không thể là người duy nhất cô đơn, đúng chứ? Hoại Phong Niên vô lương tâm nhất, từ khi chị Tống nói có thời gian đến Bách Châu, thế là chị ấy như người trên mây, mình gọi chị ấy đi ăn lẩu, chị ấy không đến, nhưng chị Tống vừa đến, thôi xong, hai người đó đi du lịch ở đâu rồi, ngay cả tin nhắn của mình cũng không trả lời. Mình nghi ngờ chị ấy không xem điện thoại nữa.

"Cậu hẹn hò với Edison thì liên quan gì đến chị Phong Niên?" Câu hỏi của Viên Liễu khiến Túc Hải mở to mắt: "Liên quan gì đến chị ấy?" Mình chỉ nhớ ra nên phàn nàn một câu thôi.

Trời của cậu đi du lịch ở đâu? Túc Hải nói không giống phong cách của chị ấy, trước đây chị ấy đi đâu cũng dẫn theo cậu theo cơ mà? Cũng đưa cả mình đi nữa. Đường tình duyên của cậu không suôn sẻ, khiến phúc lợi của mình giảm đáng kể.

Mắt Viên Liễu tối sầm: "Đi Thanh Hải." Du Nhậm nói trong tin nhắn, chuyến đi này là cuộc hẹn từ mấy năm trước cùng các bạn đại học, cuối cùng đã được thực hiện. Hàm ý là "Không tiện dẫn em theo."

Viên Liễu và Du Nhậm đột nhiên bị ngăn cách bởi màn trời trong suốt, có thể nhìn thấy nhau, nhưng kiên quyết đi về hai hướng khác nhau, dù là chủ động hay bị động. Viên Liễu không chạm vào ly trà sữa đó, nhờ Túc Hải cảm ơn Edison thay mình: "Anh ấy suốt ngày dán mắt vào cậu, cậu không thấy ớn sao?" Quay đầu lại thấy đôi mắt Edison dán chặt vào Túc Hải.

Túc Hải nói cái gì? Anh ấy lại nhìn mình à? Mẹ mình trả lương 600 tệ cho anh ấy để trông mình chắc? Mình phải đi nói chuyện với anh ấy.

Gọi điện thoại kêu thiên kim tiểu thư ngủ trưa cả buổi chiều xuống tầng, Triệu Giai Kỳ nhẹ nhàng bước xuống trong bộ váy liền phong cách đại học, chỉnh lại chiếc cà vạt chéo trên ngực, hỏi: "Váy của mình trông không đẹp lắm nhỉ?"

Viên Liễu nói cũng khá đẹp, hợp cậu. Đọc‎ 𝑡hêm‎ các‎ chương‎ mới‎ 𝑡ại‎ --‎ TrUmTr𝑢𝑦‎ ện﹒Vn‎ --

"Vậy tại sao cậu không nhìn mình?" Triệu Giai Kỳ nói khiến Viên Liễu tưởng người bạn này chỉ đang kiếm cớ nổi giận, bởi vì cô ấy vừa quay đầu đi đã gọi ông chủ cho bốn mươi xiên thịt, sau đó nói: "Cậu trả tiền, coi như mình bao, tháng tới có tiền tiêu vặt, mình sẽ trả cậu."

Triệu Giai Kỳ gọi thêm một chai bia, Viên Liễu khuyên: "Uống nước ngọt đi, cậu chưa thành niên."

Thiên kim tiểu thư thành thạo bật nắp chai bia, nói không sao đâu, mình đến hộp đêm nhiều lần rồi. Viên Liễu, điều đau khổ nhất của những người như chúng ta là gì?

Viên Liễu nói: "Là mình chỉ có 50 tệ mua thức ăn, nhưng một bữa cậu đã ăn hơn 40 tệ? Chừa tiền cho mình mua hai túi dưa chua."

Triệu Giai Kỳ liếc xéo Viên Liễu, sau đó bật cười: "Đồ keo kiệt."

Là "khoảng cách". Triệu Giai Kỳ nói không thể thi đại học sớm, nếu có thể, mình đã thử thi đại học ngay từ khi kết thúc lớp 10, không thể vào những trường 985 thì mình vẫn có thể vào Đại học Bách Châu thuộc dự án 211, dù sao mẹ mình cũng là nhân viên. Đây là khoảng cách giữa sự non nớt của cuộc sống trung học và tâm lý trưởng thành của mình. Viên Liễu, mình đã quét qua toàn bộ khoá chúng ta một lượt, thấy rằng trường Số 8 chỉ có vẻn vẹn những loại người sau đây: học sinh ưu tú, học sinh giỏi, người bình thường vật lộn nỗ lực, người bình thường từ bỏ nỗ lực và những kẻ kỳ quái không hề nỗ lực.

Cậu nói xem, cậu thuộc loại nào? Triệu Giai Kỳ không quên ăn uống, chớp mắt cái đã đánh bay năm cây xiên.

Viên Liễu nói chuyện này còn phải xem mình giỏi nhất ở lĩnh vực nào, và đang vật lộn nỗ lực ở lĩnh vực nào. Về mặt học tập, mình chỉ là một người bình thường nỗ lực, không vật lộn cũng không thư thái. Trong cuộc sống, mình là thần của mình, khi quỳ trời quỳ đất khấn Phật cầu Chúa cũng vô dụng, mình phải tự gồng lên. Nói như vậy có hơi điên, nhưng mình mừng vì mình đã mơ màng vượt qua thời điểm khó khăn nhất.

Phải vật lộn chứ, Viên Liễu dừng một lúc, chỉ là không nói ra mà thôi.

"Mình không thích trường Số 8." Triệu Giai Kỳ kéo mạnh cây xiên, một giọt dầu bắn lên cà vạt, Viên Liễu nhìn thấy trước, cầm giấy nhẹ nhàng lau đi cho bạn, chỉ để lại vài dấu vết không thể nhìn thấy. Thiên kim tiểu thư cười: "Nhưng mình thích kết bạn với những người thú vị."

"Mình không tính là thú vị." Viên Liễu nghiêm túc nói. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có gì dính đáng đến "thú vị" cả, tuổi thơ của cô từ sớm đã sớm bị hiện thực cuộc sống tập kích, không có không gian cổ tích trọn vẹn. Nếu "thú vị" ám chỉ tài năng thì Viên Liễu cũng không có tài cán gì đáng nói, nếu ám chỉ tính cách, Viên Liễu hiển nhiên sóng yên biển lặng hơn các bạn cùng trang lứa, không cuồng loạn như chó hoang, không ngây thơ như Forrest Gump, cũng không khôn khéo tinh tường đến mức sớm được bước vào hàng ngũ "anh tài".

Viên Liễu chỉ biết cách nhìn cảm xúc của người ta, biết lấy lòng người lớn và thầy cô, đọc nhiều sách, biết nấu ba bữa cơm, nhìn quen những hỉ nộ ái ố của làng thành và sớm phải trải nghiệm những vất vả của một trụ cột gia đình.

"Quả thực, trưởng thành không có nghĩa là thú vị." Triệu Giai Kỳ nói, tất nhiên, những người bạn trưởng thành vẫn thú vị hơn bạn trai và bạn gái của mình.

Triệu Giai Kỳ từng có bạn trai năm lớp 9, cao 1m98 và ánh chừng chỉ số IQ chỉ dừng lại ở 98. Trước khi sang Canada du học một tháng, anh ấy lấy bao cao su ra, muốn làm với mình. Còn khướt mình mới làm, dù anh đen và đẹp trai nhưng về mặt tinh thần chúng mình vẫn chưa đến mức độ có thể làm, thế là chia tay. Tuần sau anh ta tìm được một người bạn khác làm cùng.

Nghe vậy, Viên Liễu hơi đỏ mặt: "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển."

"Vậy là mình cũng tìm bạn gái." Triệu Giai Kỳ thẳng thắn. Chương Nhược Hội, lớp số 1, đầu óc rất phức tạp, cậu cũng biết đấy. Lớp số 1 là lớp thực nghiệm của trường Số 8, được mệnh danh là "Quân dự bị Thanh Hoa - Bắc Đại", là lớp mũi nhọn mà năm đó ngay cả Du Nhậm cũng không vào được.

Mặt Viên Liễu càng đỏ thêm: "Ồ." Cô không ngờ sẽ bàn sâu về chủ đề này với bất kỳ ai ngoài người quen.

Nhưng cậu ấy đã đến trại hè Olympic học, nói đã được chứng kiến một học sinh quá mức thần thánh cho nên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Mình an ủi cậu ấy ba ngày, vừa quay đi đã thấy cậu ấy nắm tay đại thần đó đến căn tin ăn cơm.

"Nắm tay không đại diện cho bất cứ ý nghĩa gì." Viên Liễu nói.

Con trai và con gái nắm tay nhau đại diện cho sự công khai của mối quan hệ, mình bị cắm sừng. Cách Triệu Giai Kỳ uống bia cũng rất người lớn, đôi mắt đỏ hoe của thiên kim tiểu thư nhìn Viên Liễu: "Đây chính là khoảng cách giữa mình và cậu ấy, mình không đủ ưu tú."

Còn khoảng cách giữa mình với cậu thì sao? Viên Liễu dần dần được thiên kim tiểu thư dẫn dắt vào chủ đề, thiên kim tiểu thư giải quyết gọn trong một câu: "Chúng ta cùng một loại người." Viên Liễu, trên mặt cậu viết bốn chữ, "Cầu mà không được".

Viên Liễu nhìn phải nhìn cô gái này bằng cặp mắt khác: "Ồ, đến cả điều này cậu cũng nhìn ra."

Mình đã để ý đến cậu từ buổi biểu diễn văn nghệ đầu năm, hai hàng lớp chúng ta ngồi cạnh nhau trong phòng thể dục của trường, cậu đứng cạnh mình trên lối đi, xem các bạn biểu diễn bằng ánh mắt vô hồn, như thể không điều gì có thể dậy lên cảm hứng của cậu. Cậu trông như một bà già đứng trong lớp, nhưng trong mắt không hề có cảm giác ưa thích nào cả.

Vì vậy, thứ cậu "cầu" không phải trong trường mà là ở bên ngoài. Nhưng bản mặt cau có của cậu trông không quá vui vẻ, nên mình đoán cậu đang cầu gì đó mà không được. Đúng, chính là bản mặt cau có thế này, Triệu Giai Kỳ chỉ vào đôi mày nhíu lại và đôi mắt đen láy của Viên Liễu: "Cũng may hôm đó mình gọi cậu lại ngoài chợ, đã không bỏ lỡ một người bạn nói chuyện ăn ý."

Boy-group, girl-group, concert hay triển lãm cosplay gì đó, các cuộc thi Ivy League hay bảng vàng Thanh Hoa Bắc Đại gì đó, mình đều thấy thật vô vị. Triệu Giai Kỳ bĩu môi, lúc này Viên Liễu nhìn cô cũng không vô vị nữa.

Hai cô gái nhỏ "già đời" ngồi ở quầy thịt nướng một lúc, "Cậu có muốn mượn mình để làm bạn gái cậu ghen và giành lại cậu ấy không?" Viên Liễu nói nhỏ, hỏi thiên kim tiểu thư.

"Ố, cậu thật thông minh." Triệu Giai Kỳ cười: "Nhưng mình không thể." Vẻ mặt cô gái nhuốm màu buồn bã: "Vì mình thích cậu ấy." Mình không muốn trả thù hay gì cả, cũng không muốn chứng minh bản thân có sức hút bằng cách ngay lập tức có bạn gái khi vừa chia tay. Mình chỉ muốn thích cậu ấy thôi.

Viên Liễu rất hiểu: "Không muốn mạo phạm tình yêu của cậu." Cũng không có nơi nào để đặt tình yêu này, càng không có cách nào khiến người ấy tiếp tục hiểu rõ tình yêu ấy. Nếu tình yêu chỉ là đơn phương, giống như có nhiều chùm ánh sáng đã truyền qua hàng trăm triệu và thậm chí lên tới hàng chục tỷ năm ánh sáng trong vũ trụ, nhưng vẫn đang trên đường đi, chưa đến được hành tinh đích và không thể khiến những sinh vật có duyên phận được nhìn một cái.

"Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?" Triệu Giai Kỳ nói, thực sự mình đang đau khổ. Mình không có người bạn nào khác có thể tâm sự thế này, bố mẹ cũng không hề hay biết về đời sống nội tâm của mình, chưa kể mình đã tiêu hết tiền tiêu vặt để mua quà sinh nhật cho cậu ấy, bây giờ chỉ có thể ăn chực của cậu.

Đôi mắt hai mí của Viên Liễu chớp chớp, khiến hàng mi cũng khéo léo run theo: "Có lẽ mình sẽ... tiếp tục thích." Nếu tình yêu có tang lễ, mình sẽ tổ chức một nghi lễ nội tâm đàng hoàng. Nếu nó không có hồi kết và vẫn đang trên đường xuyên không, cũng chẳng sao nếu nó càng ngày càng cách xa hằng tinh cháy bỏng và bùng nổ đó. Thích người ấy là mục đích trong cuộc hành trình của mình. Cô gái nhỏ cười với chút ngượng ngùng, nghĩ theo một góc độ khác, tia sáng của mình đã đến nơi, nhưng chỉ bị quay lại mà thôi.

Quay lại điểm nào? Triệu Giai Kỳ hoàn toàn nghe hiểu.

Không quan trọng, Viên Liễu cầm tay thiên kim tiểu thư: "Tuy cậu không có tiền mà vẫn ăn, nhưng mình rất bội phục thái độ sống của cậu." Thích một người thật tuyệt, toàn tâm toàn ý, đây là điều mình muốn nói.

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui