Xa Gần Cao Thấp


Hổ mẹ gặp mặt
......
Khi Du Hiểu Mẫn ra khỏi bệnh viện, cả đời cô không bao ngờ lại có ngày mình gặp được bạn trên mạng.

Ngày nay con người thật ấm áp, chỉ cần lồng thêm chữ "bạn" thôi dường như cũng có thể trò chuyện vui vẻ, trút bỏ hận thù.
Bạn trên mạng của Du Hiểu Mẫn không chỉ là một người bạn, còn là một con hổ cái đang bảo vệ con của mình - Triệu Lan đã đăng ký số Q và kết bạn với Du Hiểu Mẫn.

Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, nickname của cô chính là "Triệu Lan".

Chú thích: Mẹ Bạch Mão Sinh.
Kết bạn xong, hai người nói chuyện từ tối Chủ nhật đến tận một giờ sáng thứ Hai, vẫn giữ chiêu bài cũ là ông nói gà, bà nói vịt, lòng vòng mãi vẫn không thống nhất suy nghĩ, họ mắng nhau là "cô nông cạn", "cô ích kỷ", giận dữ biến mất một lúc rồi ảnh đại diện lại sáng lên, tiếp tục tôi nói chuyện tôi, cô nói chuyện cô.
Lời chỉ trích của Triệu Lan vẫn là sao Du Hiểu Mẫn có thể đích thân đến uy hiếp con gái nhà tôi? Chuyện không phải lỗi của một ai như thế sao cô không trực tiếp nói chuyện với con gái mình? Một điều nữa khiến Triệu Lan vô cùng tức tối là hai chữ "gia phong" trong tin nhắn của Du Hiểu Mẫn, cô chặn họng phó viện trưởng bằng tất cả những tài miệng lưỡi mình có: Nếu như lén lút bắt nạt trẻ em cũng tính là gia phong, vậy đúng là gia phong gia đình tôi kém xa nhà cô rồi.
Vương Lê đợi từ rất lâu, đến giục người nghiện mạng Triệu Lan đi ngủ sớm, đúng lúc đó Du Hiểu Mẫn phản công: Cô có biết con gái cô suốt ngày tìm đến con gái tôi, gây ảnh hưởng đến việc học của con gái tôi không? Con gái tôi nói rằng nó sắp thi Đại học Phúc Đán, con gái cô thì sao? Con bé chân trần không sợ giày ướt à.
Triệu Lan đưa chiếc cốc rỗng cho sư tỷ: "Em muốn uống thêm nước, không, em muốn uống trà cực đắng của chị.

Em muốn cho người phụ nữ này biết hậu quả của việc bắt nạt Mão Sinh của em."
Sau khi rót một tách trà rất nhạt cho sư muội, Vương Lê mỉm cười đằng sau lưng cô, xem cô cãi nhau, đọc lên từng chữ một theo cách nhả chữ du dương của cô: Sau này Mão Sinh nhà tôi sẽ giành được giải Hoa mai.

Con gái cô thi Đại học Phúc Đán có ghê gớm gì? Đại học Phúc Đán có bao nhiêu sinh viên mỗi năm? Giải Hoa mai mỗi năm được bao nhiêu người? Ai chân trần, ai đi giày tự cô hiểu.


Cho dù con gái cô đi giày, nó cũng chỉ đi đôi giày vải Bắc Kinh 12 tệ cũ nát, con gái tôi đi giày LV.
Đọc xong, Vương Lê cười lớn: "A Lan, em đừng mắng nặng quá, làm người ta mất mặt."
"Nông cạn!" Du Hiểu Mẫn tăng ca vào ngày Chủ nhật đau hết cả đầu, đến tối vẫn phải cãi nhau với người khác, cô vô cùng hối hận khi đồng ý lời mời kết bạn này.
"Ồ, giày của Du Nhậm cũng rất đẹp, ít nhiều thì Phúc Đán cũng có tiếng." Vương Lê ngáp dài: "A Lan, chị buồn ngủ quá."
"Sư tỷ đừng đợi em, đi ngủ đi, ngủ đi." Triệu Lan nhìn sư tỷ, thấy trong đôi mắt long lanh của cô ánh qua một nụ cười, Triệu Lan đỏ mặt: "Em cần thêm chút thời gian." Triệu Lan cần thời gian, cho dù là về mặt tâm lý hay khả năng hoàn toàn chấp nhận bản thân là người tàn tật.

Sư tỷ rất vui vì Triệu Lan có thể trực tiếp nói cho mình biết.
"Chị đã chuẩn bị phòng ngủ cho khách, không sao." Vương Lê nhẹ nhàng đóng cửa lại cho sư muội, lắc đầu cười nhẹ: "Em vẫn trẻ con như vậy."
Tuy thể lực và tinh thần không tốt, nhưng Du Hiểu Mẫn vẫn không khuất phục trước tràng truy kích của Triệu Lan, cô nói: "Ngày mai chúng ta hẹn một địa điểm nói cho ra nhẽ, khoảng 12 giờ 30 trưa tôi có thời gian.

hoặc sau 9 giờ tối."
"Không thể sớm hơn được à?" Triệu Lan không thể đợi được.

Sau đó nghĩ lại, nghe nói người ta là phó viện trưởng, ngày bận rộn nhất là thứ Hai.

Thôi vậy, buổi trưa cũng được.
Triệu Lan gọi điện cho Mão Sinh, bảo con đến quán cà phê tìm mẹ lúc 1 giờ 30, trước khi đi còn dặn sư tỷ: "Bữa trưa nhớ hâm nóng canh rong biển, món gà om chị làm mặn quá, đừng ăn đấy." Thấy Vương Lê có chút lưu luyến, Triệu Lan vỗ nhẹ vào chân giả của mình: "Bây giờ em có thể đi bộ như bay, rất nhanh sẽ về nhà với chị."
"Sao không cho chị đi cùng?" Vương Lê lo lắng về điều này, có lẽ trong lòng Triệu Lan vẫn đắn đo về mối quan hệ của họ.
"Không công bằng, người ta là phụ nữ đã ly hôn." Triệu Lan kéo cổ sư tỷ xuống, hôn lên má như một phần thưởng: "Về nhà còn nhờ chị giáo dục Mão Sinh.


Tâm trạng con bé sẽ rất buồn sau khi chia tay."
Vương Lê ngơ ngác: "Ồ." Vậy đó sẽ là một nỗi buồn kỳ lạ, linh hồn Mão Sinh đã chạy đi nơi khác từ lâu.

Lần đầu tiên Vương Lê cảm thấy, cho dù là sư muội hay đứa học sinh cô coi như con gái này, cô đều chưa thể hiểu rõ ràng, một người trực tiếp tới cửa cãi nhau với người ta, một người nửa đêm nhắn tin nói "có suy nghĩ về mặt đó." Đúng là trong bụng mẹ có gì thì cho con cái nấy, Vương Lê rót cho mình một tách trà, vừa thưởng thức vừa mỉm cười.
Khi Triệu Lan bước vào quán cà phê, Du Hiểu Mẫn đã đến nơi.

Cô để lại trong tin nhắn số điện thoại và cho biết mình đang ngồi ở bàn số mấy.

Triệu Lan chầm chậm đến gần, chạm mắt với người phụ nữ ngồi ở góc phía tây bắc trong quán cà phê.
Nói một cách thô thiển, đây là hai bà mẹ đều có vẻ ngoài sắc sảo, tuy Triệu Lan có nét mặt dịu dàng và xinh đẹp hơn Du Hiểu Mẫn, nhưng tính cách hiếu thắng của hai cô đều in rõ trên mặt.

Du Hiểu Mẫn nói mời ngồi, Triệu Lan nói cám ơn.
Đặt túi xuống, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau một lúc, Du Hiểu Mẫn đã nghỉ ngơi lấy lại sức một lúc lâu, quyết định giành lại thế chủ động trên bàn đàm phán: "Chúng ta đã nói chuyện rất nhiều, tôi chỉ hy vọng Bạch Mão Sinh có thể giúp khuyên nhủ Thái Thái nhà tôi, rằng đừng để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến việc học."
"Cô chỉ biết đến điểm số, cho nên con gái cô mới phớt lờ cô." Xuất thân từ ca kịch, hiển nhiên miệng lưỡi của Triệu Lan trơn tru hơn, khiến Du Hiểu Mẫn nhận ra mình đã bất cẩn.

Phải không? Cả ngày cầm dao mổ, nào còn thời gian luyện võ mồm?
"Thái Thái nhà tôi không phớt lờ tôi." Du Hiểu Mẫn phòng thủ.
"Nếu thực sự không phớt lờ, vậy sao cô còn nhờ đến cứu viện?" Triệu Lan nhanh chóng tìm ra sơ hở, mặt Du Hiểu Mẫn phủ một tầng xanh xám, vẻ hiếu chiến của cô lập tức rút lui, ánh mắt chùng xuống thấy rõ: "Đúng vậy, tại sao tôi phải tìm đến cứu viện?" Cô đang sợ điều gì?

Rất nhiều người nhà bệnh nhân mắc bệnh nan y sợ nhất là chẩn đoán của bác sĩ, khi bệnh viện xảy ra sự cố, một trong những trọng điểm để lãnh đạo khắc phục hậu quả là "định tính".

Du Hiểu Mẫn cũng đã và đang sử dụng phép "thay thế tình cảm dị tính" để định tính những thay đổi bất thường trong thời dậy thì của Du Nhậm, dường như chỉ bằng cách này hai mẹ con họ mới có thể né tránh một mệnh đề cốt lõi và chí mạng: con gái là người đồng tính.
Cô đến tìm mẹ của Bạch Mão Sinh để làm gì? Chẳng qua chỉ là muốn trách móc: "Con gái cô dụ dỗ con gái tôi phạm sai lầm.

Con bé phải có trách nhiệm giúp tôi đưa Thái Thái trở lại con đường đúng đắn."
Du Hiểu Mẫn dựa người vào chiếc ghế dài, cơ thể hơi run rẩy, cô dựa về phía sau để có nơi chống đỡ, nhưng sắc mặt và nước mắt đều không dằn lại được.

Bản thân Triệu Lan rất giỏi khóc, nhưng không giỏi xử lý nước mắt của người khác.

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng hơn: "Chuyện của bọn trẻ, để chúng tự giải quyết.

Tôi sẽ không đi gặp Du Nhậm."
"Nhưng tôi cũng không dám gặp con gái tôi." Du Hiểu Mẫn rút tờ khăn giấy, nước mắt nước mũi mất kiểm soát.

Triệu Lan sát lại gần nhìn chằm chằm cô, Du Hiểu Mẫn hỏi: "Cô nhìn cái gì?"
Triệu Lan chỉ vào nốt ruồi giữa đôi lông mày của Du Hiểu Mẫn, nghĩ một lúc: "Ơ, cô là Phó Viện trưởng khoa Sản phụ phải không? Có phải tên là Du Hiểu Mẫn?" Cũng do cô ngớ ngẩn, sao không nhận ra chú thích tên trên mạng của người ta có chữ "Hiểu Mẫn" cơ chứ?
"Đúng vậy." Du Hiểu Mẫn cũng xấu hổ vì khóc trước mặt Triệu Lan, nhưng cô thực sự bất lực trước chuyện của Du Nhậm.
"Vậy đúng là cô!" Triệu Lan đập bàn: "Ngày 9 tháng 1 năm 1988, 3 giờ 15 ngày 20 tháng 12 âm lịch, chính là cô, bác sĩ Du, người đã rạch thừa một vết dao trên bụng tôi trong khi chính cô cũng đang mang bụng bầu!"
Đó cũng là ký ức đáng xấu hổ của Du Hiểu Mẫn khi kỹ năng của cô chưa được tốt, đương nhiên cô biết cả đời này mình từng đứng mổ chính bao nhiêu lần, chỉ có một số ít lần rạch hai dao trong khi chỉ cần một dao, lần đó dù có chết cũng không thể quên.

Bị sản phụ trước đây nhớ đến tận hôm nay, chỉ tay vào mũi nói mình từng là đồ bác sĩ lang băm giá áo túi cơm, lúc này Du Hiểu Mẫn chỉ muốn tìm một lỗ chui đầu xuống.
Cô cố nhịn, nhìn thấy Triệu Lan mỉm cười, cô cũng cười áy náy: "Là tôi, đứa bé được sinh ra tay dài chân dài, mà lại không khóc, làm tôi sợ quá, tưởng mình đã làm hỏng chuyện.


Phải vỗ mông mất một lúc con bé mới khóc lớn, khiến đứa bé trong bụng tôi cũng cử động."
Hai người làm mẹ đều lặng im, mãi mới thở dài: "Duyên phận!"
Du Hiểu Mẫn xin lỗi Triệu Lan: "Là lỗi của tôi vì đã khiến cô bị mổ nhiều hơn vài đường trong khi sinh nở, bây giờ lại phiền đến cô và đứa trẻ." Du Hiểu Mẫn bùi ngùi nhìn Triệu Lan, hồi tưởng lại dáng vẻ của Mão Sinh: "Tôi đồng ý, hãy để bọn trẻ tự giải quyết."
"Mão Sinh nói muốn viết thư cho Du Nhậm, không biết cô có thấy hợp lý không?" Triệu Lan hỏi.
Du Hiểu Mẫn nói không, hãy nên gặp mặt trực tiếp, hôm nay tôi sẽ đến trường xin nghỉ cho con bé, không nên để con bé dở dở ương ương thế này, phải kéo con bé ra ngoài hoàn toàn.

Cô không biết đâu, bây giờ con bé không chịu về nhà, thà bữa nào cũng gặm bánh mì ở trường còn hơn xin tiền sinh hoạt từ tôi.
"Lấy lý do gì xin nghỉ đây? Cô phải khéo léo, đừng để con gái nhận ra cô cố tình làm vậy." Lúc này Triệu Lan đã có thể suy nghĩ vấn đề đứng trên góc nhìn của Du Hiểu Mẫn.
"Không sao, tôi chỉ cần nói là con gái cô đến gặp con gái tôi, sau đó hẹn Thái Thái đi ăn ở cửa hàng ngoài trường học." Nói đoạn, Du Hiểu Mẫn cũng quan sát kỹ Triệu Lan: "Cô...!lẽ nào cô là diễn viên Việt kịch đó? Bạn diễn năm đó với Vương Lê?" Rõ ràng cô đã biết tin đồn này, nhưng vẫn muốn xác nhận.
Nghĩ đến "gia phong", Triệu Lan cho rằng một nơi lớn như Bách Châu quả nhiên không thể giấu được tin đồn, cô nhấp một ngụm cà phê ổn định lại tinh thần: "Là tôi.

Tôi...!tôi không nghĩ phụ nữ thích phụ nữ thì có gì ghê gớm."
Du Hiểu Mẫn đưa tay ngăn cản cô: "Không, không, ý tôi không phải vậy, tôi cũng không muốn biết chi tiết." Cô suy nghĩ một lát: "Vậy tôi về bệnh viện trước, cảm ơn sự chân thành và giúp đỡ của cô." Du Hiểu Mẫn nắm tay Triệu Lan: "Xin hãy đợi cuộc gọi của tôi vào chiều nay."
Mão Sinh đến quán cà phê đúng một giờ, thấy mẹ và Du Hiểu Mẫn đã xóa bỏ thái độ thù địch, đổi thành sắc mặt thân thiết và giọng điệu lịch sự.

Mão Sinh sững sờ, vội vàng trốn sang một bên một lúc - ngoài Trần Phượng Tường ra, cô cũng sợ Du Hiểu Mẫn.
Đợi Du Hiểu Mẫn rời đi, Triệu Lan nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, sau đó Mão Sinh thong thả xuất hiện: "Mẹ? Mẹ nói chuyện thế nào?"
"Cũng được, cô ấy hẹn với Du Nhậm, chiều nay con đến gần trường Số 8 gặp cô bé, có gì thì nói trực tiếp tận mặt đi." Triệu Lan nhìn Mão Sinh, chợt ghé đến gần ngửi cổ áo con: "Mùi gì đấy?"
Đương nhiên không phải mùi đậu hũ thối, là mùi mẫu thử nước hoa hôm nay của Ấn Tú vương lại trên người Mão Sinh lúc tạm biệt nhau: "Có...!có xịt chút ít nước hoa." Bạch Mão Sinh giải thích: "Là của chị Ấn."
Triệu Lan nới lỏng cổ áo: "Biết làm điệu rồi hả." Sau đó nghiến răng: "Mẹ Du Nhậm chính là bác sĩ năm xưa từng mổ mẹ hai nhát, mổ gì mà xấu quá!"
.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận