Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Mạn Tâm kinh hãi nhìn nam nhân mang mặt nạ ở phía sau dùng dao găm
chìa vào cổ mình, hắn muốn dùng mình uy hiếp để cho bọn họ chạy trốn
sao? Nhưng hắn không làm vậy, nàng cũng sẽ giúp hắn, đơn giản là hắn
giống Vân.

“Tránh ra, các ngươi tránh ra hết, nếu không ta sẽ giết cô ta.” Dao
găm trong tay nam nhân mang mặt nạ kề sát vào cổ nàng, lui về phía sau.
Người khác có lẽ nhìn không thấy nhưng hắn biết rõ công lực của môn chủ
vẫn chưa khôi phục lại, một chưởng vừa rồi đã muốn tiêu hao hết nội lực
của người, nếu đánh tiếp, Vô Ưu Đường sẽ bị hủy.

Mạn Tâm không hề sợ hãi, trong lòng cực kỳ bình tĩnh, phối hợp với
hắn. Nhìn lên Mộ Dung Ưng trước mặt, lại phát hiện trong mắt hắn đều là
lửa giận, có hơi sửng sốt, nàng lập tức hiểu được hắn nhất định đã thấy
hết chuyện mới vừa rồi.

“Loại nữ nhân đê tiện, không biết xấu hổ này, ngươi giết cô ta thì
tốt quá, đỡ phải ô uế kiếm của ta.” Dương Tử Vân nghiến răng nghiến lợi
nói, cô ta dám làm trò trước mặt mọi người, đi lau miệng cho nam nhân
khác, bản thân mình thật muốn cho cô ta một cái tát.

Mộ Dung Ưng đứng ở đấy, không nói gì, cũng không ngăn cản, nhưng nàng cảm giác được lửa giận đang tăng dần trong mắt hắn.

“Phải không? Tốt lắm, ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Nam nhân mang mặt
nạ nói xong, dao găm kề ngay trên cổ nàng vạch một đường máu, nếu bọn họ không cần nàng, thì cũng không trăm phương ngàn kế tới cứu nàng.

Đau đớn trên cổ làm Mạn Tâm trong nháy mắt hiểu được, quay đầu lại
nhìn hắn, hắn không phải Vân, bởi vì Vân yêu nàng còn không hết, sao lại tổn thương nàng chứ. Nhưng trong lúc hoảng hốt đó, nàng đã coi hắn là
Vân đến an ủi mình, bây giờ cuối cùng nàng đã bừng tỉnh.

Nam nhân mang mặt nạ nhìn nàng, không hiểu ánh mắt của nàng vì sao lại đột nhiên trở nên ảm đạm?

“Hứa với ta, sau này Vô Ưu Đường không được làm hại những nữ tử vô tội nữa.” Mạn Tâm đột nhiên xoay người, bắt hắn phải hứa hẹn.

“Ngươi có ý gì?” Nam nhân mang mặt nạ hơi nhíu mày một chút.

“Ta làm cho bọn họ thả ngươi đi, nhưng ngươi phải hứa từ nay về sau
không được tổn thương, hy sinh người vô tội, coi như có thể luyện được
võ công cao cường thì đã sao chứ?” Mạn Tâm nói thầm, bởi vì hắn giống
Vân cho nên nàng hy vọng hắn bình an sống sót.

“Chuyện này…” Nam nhân mang mặt nạ nhìn qua môn chủ đứng bên cạnh,
môn chủ khẽ gật gật đầu với hắn, lúc này hắn mới nói: “Được, ta hứa với
ngươi.”

“Cám ơn.” Khóe môi của Mạn Tâm nhoẻn lên nụ cười tươi, lúc này mới nhìn Mộ Dung Ưng mà nói: “Thả hắn đi, được không?”

“Hừ” Hắn lại chỉ hừ lạnh một tiếng, tia nhìn sắc bén gần như nhìn
thấu nàng, nàng rõ ràng lại đi giúp kẻ có ý đồ tổn thương nàng, nàng
không phải nham hiểm độc ác, cay độc sao? Sao lại nhân từ với kẻ địch
của mình như vậy, hay là nàng có quan hệ gì với đám người trong đó mà
mình không biết?

“Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi nói thả là thả sao, nói cho ngươi biết, coi như hắn thật sự giết ngươi, ta cũng sẽ không thả hắn.” Dương Tử Vân không cười mà nói, nữ tử này đã sớm đáng chết, hắn tốt nhất giết nàng
đi.

Mạn Tâm không để ý đến ánh mắt của hắn, vẫn nhìn Mộ Dung Ưng, nàng
chỉ cần đáp án của hắn, hắn thật sự không quan tâm đến thân phận công
chúa của mình, không quan tâm đến sống chết của mình sao?

Thế nhưng hắn lại giống như nhìn thấy được lòng nàng, vẫn giống như
trước không nói một lời, giằng co ở đây, không chịu nhượng bộ.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, bọn họ vẫn còn giằng co ở đây như trước, dao găm trong tay của nam nhân mang mặt nạ không hề rời
khỏi cổ nàng. Mộ Dung Ưng vẫn đứng ở đó, nhìn chằm chằm nàng, hai bên
đều chờ đối phương mở miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui