Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

“Không phải hai người nói trước kia ta đối xử ác độc với hạ nhân sao? Cho nên ta muốn bồi thường một chút, để họ nghỉ tập thể một ngày, ta
biết các ngươi nhất định sẽ rất ủng hộ ta làm như vậy, đúng không?” Mạn
Tâm dùng lời nói ngăn chặn miệng của họ trước.

“Ngươi mà có lòng tốt vậy thì ban ngày sẽ không có nắng.” Dương Tử Vân hừ lạnh một tiếng, không tin lời nói của nàng.

Mộ Dung Ưng chỉ nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, đương nhiên cũng
không tin lời nói của nàng. Nếu cho nghỉ một nửa số hạ nhân thì còn có
thể làm cho người tin phục, nhưng cho bọn họ nghỉ hết, giả sử đến lúc ăn uống thì ai tới hầu hạ? Rất khác thường.

“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao cũng đã vậy rồi.”
Mạn Tâm mặc kệ hắn tin hay không, mục tiêu của mình cũng không phải là
hắn.

“Ngươi tốt nhất là đừng đùa giỡn này nọ.” Dương Tử Vân hung tợn cảnh cáo, nói: “Đại ca, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”

“Đi.” Mộ Dung Ưng khẽ gật đầu một cái.

“Không cần đi ra ngoài.” Mạn Tâm vươn tay ra, giữ chặt lấy hắn: “Ta làm cơm cho ngươi.”

“Ngươi?” Mộ Dung Ưng kinh ngạc nhìn nàng, nàng thật sự biết làm cơm?

“Ngươi làm cơm cho đại ca của ta ăn? Ngươi không phải lại muốn hạ độc đó chứ!” Dương Tử Vân không cười, hừ lạnh.

“Đại ca ngươi ngu ngốc vậy sao? Ta hạ độc hắn sẽ không biết sao? Vả
lại ta là nấu cơm cho hắn ăn, chứ không phải nấu cơm cho ngươi ăn, ngươi có thể đi được rồi.” Mạn Tâm tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Ta không thể đi, ta phải bảo vệ đại ca của ta.” Dương Tử Vân căn bản không có ý muốn bỏ đi.

“Tùy ngươi.” Mạn Tâm không muốn để ý tới hắn, tay liền lôi kéo Mộ Dung Ưng đi ra ngoài. “Đi theo ta.”

Mộ Dung Ưng bước đi theo nàng, muốn xem nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Mạn Tâm dẫn họ đi thẳng một đường vào phòng bếp, thấy rau hẹ, miếng
thịt ba rọi không to không nhỏ, còn có dầu, bột mì…Nàng muốn họ chuẩn bị gì đó, họ cũng đã chuẩn bị xong, vừa lòng gật đầu.

Nàng xoay người, hướng tới Dương Tử Vân đi cùng phía sau mà bảo: “Nếu ngươi muốn ở lại thì chính là ngươi cũng muốn ăn cơm. Một khi đã như
vậy, ngươi có nhiệm vụ giúp bằm nhuyễn miếng thịt kia.”

“Ta? Bằm thịt cho ngươi?” Dương Tử Vân không thể tin được nhìn nàng, dùng ngón tay chỉ vào mình.

“Nếu ngươi không muốn, thì cửa lớn vẫn rộng mở, ngươi có thể đi bất
cứ lúc nào.” Mạn Tâm chỉ tay lên cửa, bản thân dù sao cũng chẳng hoan
nghênh hắn ở chỗ này.

Dương Tử Vân nhìn đại ca, tuy rằng biết đại ca sẽ không sao, nhưng hắn vẫn cứ lo lắng, chỉ buồn bực nói: “Ta băm.”

Chỉ thấy dao phay trong tay hắn bổ lên xuống cực nhanh, miếng thịt rất nhanh đã bị hắn bằm thành nhuyễn vụn.

Mạn Tâm đặt mớ rau hẹ vào trong tay Mộ Dung Ưng, bảo: “Thái nó ra, phải thái như vậy nè.” Nàng vừa nói, vừa làm mẫu cho hắn.

“Ngươi bảo bổn vương thái rau?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng để
cho hắn đường đường là một Vương gia vào phòng bếp lại phải làm công
việc thái rau, nếu tin này bị truyền ra ngoài còn không làm người khác
chết cười sao. Ít nhất hắn cũng không có mặt mũi gặp người, cho nên đứng đấy không hề động đậy.

“Yên tâm đi, sẽ không ai biết, chỉ cần hắn không nói.” Mạn Tâm chỉ
vào Dương Tử Vân: “Ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết. Cho
dù ngươi lo ta sẽ nói, chỉ sợ cũng không ai tin, đừng có đứng đó bần
thần nữa, ta nói cho ngươi biết, tự tay mình làm được món ăn, sẽ rất có
cảm giác đạt được thành quả.”

Không để cho hắn cự tuyệt, nàng đem đồ ăn cùng dao đặt vào trong tay hắn, xoay người làm bột mì.

Nàng nhanh chóng xoắn ống tay áo lên, rót nước làm bột mì, thoắc cái đã nhào nặn thành khối bột mịn.

“Đại ca, để đệ thái cho.” Dương Tử Vân muốn lấy đồ trong tay hắn.

“Không cần.” Mộ Ưng Ưng cự tuyệt hắn, liền làm theo nàng một lần, dùng tay đè chặt rau hẹ, dùng dao thái.

Lưỡi dao lập tức cắt qua ngón tay, máu tươi phun ra.

“Đại ca bị sao rồi?” Dương Tử Vân lập tức khẩn trương, đã biết là nàng ngụy trang mưu sát.

“Cắt trúng tay sao?” Mạn Tâm lập tức ngậm ngón tay của hắn vào miệng, thói quen này là do bà ngoại nói, nước miếng có thể sát khuẩn.

Ngón tay bị nàng ngậm vào trong cái miệng ấm áp, vẫn mút lấy nhè nhẹ, Mộ Dung Ưng lập tức cảm nhận được loại cảm giác như bị điện giật truyền khắp người.

“Được rồi.” Mạn Tâm lấy ra ngón tay của hắn từ trong miệng ra, đã
không còn chảy máu: “Chỉ là không ngờ ngươi có thể cầm kiếm giết người,
lại rõ ràng không biết thái rau.” Trong giọng nói của nàng mang theo ý
cười.

“Chuyện đó hoàn toàn không giống.” Mộ Dung Ưng nhìn ngón tay của mình cũng không đến nỗi nào, vết thương không sâu.

“Vâng, ngươi là Vương gia quen sống nhàn hạ sung sướng, khi nào lại
trải qua việc nặng nhọc này, vẫn là để ta làm cho.” Mạn Tâm cười nói,
rất thành thạo thái hết bó rau.

Mộ Dung Ưng nhìn động tác thuần thục như thế của nàng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Ngươi cũng là công chúa, cũng sống an nhàn sung sướng, chẳng lẽ ngươi ở hoàng cung đều làm những việc nặng nhọc này?”
Trong lời nói mang theo tia hoài nghi vô cùng.

“Ta…” Mạn Tâm chần chờ một chút, không biết nên giải thích thế nào,
đành nói đơn giản: “Ta từ nhỏ đã thích làm việc này, cho nên thường
xuyên đi ngự thiện phòng, bảo họ dạy ta.”

“Phải không? Thật không biết Trữ An công chúa còn có sở thích này,
sao chúng tôi chưa từng nghe nói qua.” Dương Tử Vân lập tức chỉ ra nàng
đang nói dối.

“Việc ngươi không biết còn nhiều lắm.” Mạn Tâm vừa nói vừa trộn nhân
bánh, ngắt khối bột mì mịn thành từng cục từng cục nhỏ, dùng mặt gậy
tròn cán thành một lớp, đưa cho họ: “Hai người bọc nó lại đi.”

“Không biết làm.” Dương Tử Vân trực tiếp ném cho nàng những lời này.

“Làm đại là được, chỉ cần bao lại nhân là được, hình dạng gì cũng
được cả.” Mạn Tâm cầm trong tay miếng bột, đưa cho Mộ Dung Ưng trước.

Hắn trở nên rất phối hợp, bỏ nhân bánh vào giữa, nhưng lại hết sức vụng về làm bóp méo miếng da bột.

“Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, thưởng cho một cái.” Mạn Tâm nói xong, thì hôn một cái lên trên mặt hắn.

Sắc mặt Mộ Dung Ưng lập tức trở nên cứng ngắc, nàng luôn luôn hành
động bất ngờ như vậy, chỉ là trái tim của hắn lại không hiểu sao lại
dâng trào lên một loại xúc động.

“Nữ nhân này, ngươi làm vậy không biết thẹn sao?” Trong mắt của Dương Tử Vân bắn ra một tia hung ác, nàng muốn âm mưu dẫn dụ đại ca.

“Ngươi…” Mạn Tâm trừng mắt liếc hắn, tức giận lấy tay trét bột mì lên mặt hắn.

Dương Tử Vân không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên động thủ, không kịp
trốn tránh, đã bị nàng bôi đến mức gương mặt giống như những người hát
tuồng.

“Ha ha ha ha.” Mạn Tâm vui vẻ cười lớn.

Mộ Dung Ưng nhìn thấy hắn cũng không nhịn nổi, khóe môi nhếch lên.

“Ngươi muốn chết!” Dương Tử Vân tức giận, nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh nàng.

Mạn Tâm lại lập tức trốn ra sau Mộ Dung Ưng.

“Được rồi, không cần náo loạn, mau mau làm sủi cảo đi, bổn vương đói bụng rồi.” Hắn lôi nàng từ phía sau ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui