“Đúng vậy.
”Giọng điệu Triệu Đình Kiệt chắc nịch, Thẩm Đông Chí tôn trọng những người trong lòng còn chân ái, cho nên cô hết giận rồi, nhưng hiển nhiên cô không nghĩ tới, bản lĩnh chọc tức cô của Triệu Đình Kiệt còn cao hơn một bậc.
“Lâm Huyên, cô còn quá trẻ, mới thế mà đã chọc giận được cô rồi? Chỉ bằng một câu?” Thẩm Đông Chí không phải kẻ ngốc, sự trào phúng trong những lời này như muốn tràn cả ra ngoài.
“Cảm ơn chủ tịch Triệu đã khen, tôi đúng là trẻ hơn chủ tịch Triệu vài tuổi.
"Triệu Đình Kiệt cười, cô thật sự không phục.
Phải, Thẩm Đông Chí không phục, nhưng đây cũng là chuyện rất bình thường, ở cái tuổi này nếu ngay cả chút kiêu ngạo cũng không có thì khỏi cần nghĩ đến chuyện thượng vị làm gì.
Tự hỏi một hồi, Thẩm Đông Chí đứng dậy đi đến bên người Triệu Đình Kiệt, hơi cúi người dùng ngón tay lướt qua đùi anh.
“Triệu Đình Kiệt, anh nói xem, nếu tôi nói cho Triệu Gia biết anh từng sờ đùi tôi thì sẽ thế nào? Chắc anh còn chưa nói với cô ấy đúng không? Liệu cô ấy có đau lòng không nhỉ?”Triệu Đình Kiệt trừng mắt, Triệu Gia đơn thuần tính tình trẻ con, đúng thật là sẽ đau lòng, không phải đau lòng chuyện anh có tiếp xúc thân thể với Lâm Huyên mà là đau lòng vì anh không nói cho cô ấy biết.
“Xem ra một câu của tôi thật sự đã chọc giận cô rồi?”"Ấu trĩ.
""Phải, tôi ấu trĩ, chủ tịch Triệu thành thục ổn trọng à, tôi đi trước đây, dẫu sao tôi còn muốn hưởng thụ nhân sinh tốt đẹp.
"Nói xong Thẩm Đông Chí xoay người rời đi, khoảnh khắc trước khi cô mở cửa, Triệu Đình Kiệt đứng lên gọi cô lại.
“Lâm Huyên, cô có từng nghe qua câu này chưa?”Thẩm Đông Chí dừng bước, nhưng không quay đầu.
“Xin rửa tai lắng nghe.
”“Tư bản có một câu, trong vòng ba phút kể từ khi bắt đầu trò chơi, nếu cô không phát hiện ra đối tượng nhiệm vụ trong trò chơi, vậy thì có khả năng người bị chơi chính là cô, đồng thời ba phút sau khi tư bản bắt đầu âm mưu, nếu cô còn không biết anh ta đang kiếm tiền của ai, vậy thì người bị mất tiền chính là cô.
”Dứt lời, Thẩm Đông Chí im lặng hai phút, sau đó rầm một tiếng đóng cửa rời đi.
Triệu Đình Kiệt không biết cô có nghe lọt tại hay không, nhưng anh đã nói hết những lời nên nói, coi như là trả ơn lần đó Thẩm Đông Chí đã cởi váy che cho Triệu Gia.
Giữa một cô gái phát bệnh mất khống chế trước mặt công chúng, cùng một cô gái ở trước mặt công chúng lại mặc váy áo gần như trong suốt, Thẩm Đông Chí chọn người sau, chuyện này khiến anh rất cảm kích.
Thật ra Thẩm Đông Chí nghe cũng như không nghe, bởi vì hiện tại cô còn chưa gặp phải tình huống này, hoặc là nói cô không nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình huống này.
Cô trực tiếp ghi nhớ nó, tựa như bày thêm trong nhà một khung ảnh, một món đồ.
Hơn nữa nguyên nhân cô tức giận còn vì một điều, cô thật sự không có ý xấu với Triệu Gia.
Vì thế cô thở dài một hơi, Triệu Đình Kiệt nói đúng, cô thật ấu trĩ.
Nếu cô không ấu trĩ, sẽ không tức giận khi lòng nhiệt tình của mình bị đáp trả bằng sự nghi ngờ.
Ở nơi này, thứ không đáng giá nhất chính là lòng người.
*Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Thẩm Đông Chí đến chỗ của Chu Hi Nghiêu, nhìn một Chu Hi Nghiêu bình thản nhàn nhã, cô rất vui.
Hai người ngồi đối diện ở bên cửa sổ nói chuyện phiếm, sau khi biết Thẩm Đông Chí muốn đi Bác Vọng.
Chu Hi Nghiêu theo bản năng nói một câu.
“Đi tìm VC (đầu tư nguy hiểm) hả?”Thẩm Đông Chí sửng sốt.
“Anh cũng làm bên tài chính sao?”Lúc này Chu Hi Nghiêu mới cảm thấy mình nhanh mồm nhanh miệng quá, bèn vội vàng vo tròn lời nói khi trước.
“Hiện tại không phải toàn dân đều đang nói đến VC sao?”Thẩm Đông Chí lười phải truy hỏi, cô đi đến trước mặt Chu Hi Nghiêu ngồi trên đùi anh, Chu Hi Nghiêu xoa nắn vòng eo của cô, cười dịu dàng quá đỗi.
“Em như vậy sẽ khiến anh muốn hôn em đó.
”Thẩm Đông Chí dụi đầu vào vai anh, bên kia nhân viên phục vụ nhanh chóng xoay người, như sợ thấy điều gì không nên, chọc cho hai người phải bật cười.
.