Đêm nay ở tầng thượng của khách sạn Fia sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, đây mới là mục đích chuyến đi lần này của Thịnh Hoài Tuyên.
Thay xong quần áo, Thẩm Đông Chí là người đến cuối cùng, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, không chỉ có Thịnh Hoài Tuyên và Triệu Đình Kiệt, mà ngay cả Triệu Gia cũng phải sửng sốt một giây.
Ai nói đỏ xanh phối hợp là chói mắt?Bộ lễ phục trên người Thẩm Đông Chí có màu xanh lá mạ, phối với làn da tuyết trắng cùng đôi môi đỏ tươi kiều diễm, vì đạt được hiệu quả tốt nhất, cô còn chẳng buồn chuốt mi, cả gương mặt sạch sẽ không trang điểm, có thể thấy rõ được lông tơ trên mặt.
Thẩm Đông Chí ôm lấy cánh tay Thịnh Hoài Tuyên, ngửa đầu cười duyên, Thịnh Hoài Tuyên không khỏi sửng sốt.
“Rất đẹp.
”Một câu khen ngợi trực tiếp đã lấy lòng Thẩm Đông Chí, bốn người cùng nhau đi thang máy VIP lên sân thượng, cửa thang máy ở ngay đối diện bàn tiếp đãi, bên trái bàn tiếp đãi là cầu thang bộ, chỉ cần đổi cầu thang là có thể tiến vào một tầng khác.
Sau khi đưa thư mời cho lễ tân, Thịnh Hoài Tuyên và Thẩm Đông Chí được người phục vụ dẫn đến hội trường, khoảnh khắc mở cửa bên trong lập tức truyền đến giai điệu âm nhạc du dương nhẹ nhàng.
Đây là một đại sảnh rộng tầm 500 mét vuông, có rất nhiều sô pha, quầy bar, nhân viên phục vụ đi qua đi lại ở bên trong để đưa ra rượu, tầm nhìn vô cùng rộng rãi.
Bên sườn trái có một chiếc cầu thang đứng, ở cửa cầu thang có hai vệ sĩ đang đứng, xem ra không phải ai cũng có thể lên tầng hai.
Thẩm Đông Chí nhìn lên tầng hai chỉ thấy được một lớp cửa kính màu vàng, bên trong mơ hồ có vài bóng người.
Thời gian sau đó Thịnh Hoài Tuyên dẫn theo Thẩm Đông Chí đi giao lưu với một vài vị giám đốc đầu ngành, nói chuyện với một số vị quản lý các quỹ đầu tư, còn Triệu Đình Kiệt thì nói chuyện với Triệu Gia, bầu không khí giữa hai người thoạt nhìn không quá tốt.
“Chờ tôi một lát, tôi đi nghe điện thoại.
”“Được.
”Thịnh Hoài Tuyên tạm thời rời đi.
Thẩm Đông Chí dựa vào quầy bar uống rượu, bartender cố ý pha chế cho cô một ly rượu vang đỏ có độ cồn thấp, hương vị rất được.
Thẩm Đông Chí lắc ly rượu đỏ trong tay, hơi ngửa đầu uống rượu, nhưng vừa ngước mắt đã khiến cô có chút hoảng hốt.
Thẩm Đông Chí chưa bao giờ tin cái gọi là nhất kiến chung tình, không, nói đúng ra thì là nhất kiến như cổ (vừa gặp như đã thân quen).
Nhưng hiện tại cô đột nhiên có hơi hiểu ra.
Người đàn ông ở nơi xa đó mới vừa bước vào từ cửa, sau khi ôm chào mấy người thì đi theo vệ sĩ, tất cả những người xung quanh đều giữ một khoảng cách an toàn với anh.
Người này chắc chắn có địa vị rất cao, người xung quanh muốn nịnh bợ nhưng lại không dám mạo phạm đến anh.
Anh cao 1 mét 87, thân hình cao lớn, vai ngực săn chắc mang đến cho người ta cảm giác rất an toàn, anh cụp mắt nghe người bên cạnh nói chuyện, vẻ mặt thoạt nhìn rất ôn hòa.
Không đúng, là bình thản, một loại bình thản gần như đã nắm chắc, rất giống vị Bộ trưởng Bộ Tài chính đã nói chuyện hôm nay, tốc độ nhả chữ thong dong mang theo cảm giác bao dung hoà nhã và tự tin.
Hơn nữa trên người anh là bộ tây trang màu xám, cả vạt màu tím, cách phối đồ này chỉ hơi sai sót sẽ khiến cả bộ đổ trở nên rẻ mạt nhưng mặc ở trên người anh lại vô cùng hài hòa, thậm chí còn tăng thêm sự cao quý khéo léo.
Đây không phải là chuyện chỉ đặt đồ cắt may làm riêng mà làm được, người đàn ông này! ! Nhất định là một cực phẩm.
.