Chuyện xưa này khiến Thịnh Hoài Tuyên cảm thấy hứng thú: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến cam tâm tình nguyện.
”Thẩm Đông Chí tới gần anh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trái cổ của anh.
“Thịnh tổng, trên đời này đa số mọi người đều chỉ để ý đến lợi ích của mình, nếu anh muốn lấy tiền từ tay bọn họ thì phải chứng minh cho bọn họ thấy, số tiền này thực tế được tiêu lên người bọn họ, thế thì bọn họ mới có thể cam tâm tình nguyện chủ động dâng tiền cho anh.
”“Bằng không vậy không gọi là lừa dối, mà phải gọi là ăn vạ.
”Cam tâm tình nguyện, Thịnh Hoài Tuyên ở trong lòng chậm rãi nhấm nháp bốn chữ này.
Chờ đến khi anh rời đi, Thẩm Đông Chí mới gọi điện thoại cho Đường Duy Quân, anh ở ngay phòng bên cạnh, rất nhanh đã đến, Thẩm Đông Chí hỏi anh tình huống của Triệu Gia trước, thế mới biết buổi tối Triệu Gia bị rơi vào trong biển, sau được Đường Duy Quân trực tiếp xách về.
Thẩm Đông Chí tự bổ não hình ảnh đó, ừm, rất thú vị.
“Tìm anh có chuyện gì?”“Anh, lần trước anh có thể tìm người theo dõi, lần này chắc cũng có thể chứ?”Đường Duy Quân gật đầu: “Có thể.
”"Được, em đoán mấy ngày nữa Thịnh Hoài Tuyên trở về sẽ đến sân bay, anh sai người đi theo anh ta, cẩn thận chút, đừng để anh ta phát hiện.
”“Không thành vấn đề.
”Bàn giao xong, Thẩm Đông Chí yên tâm hơn nhiều, tuy rằng Hàn Thành bảo cô đừng dính đến chuyện này, nhưng cô không muốn làm người mù, ở trong phạm vi cho phép có thể biết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Nếu không có việc gì thì anh đi đây.
”“Từ đã, em muốn xem vết thương của anh.
”Nói xong Thẩm Đông Chí cởi quần áo của anh ra, quả nhiên, vết thương trước ngực anh chưa từng được xử lý.
Đường Duy Quân không thích người khác chạm vào thân thể mình, từ nhỏ đã vậy.
“Đừng nhúc nhích, chỗ em có hộp thuốc.
”Cô chạy đi cầm cồn iốt với tăm bông giúp Đường Duy Quân rửa sạch vết thương, vẻ mặt Thẩm Đông Chí vô cùng nghiêm túc, tầm mắt Đường Duy Quân vừa lúc đối diện với rãnh ngực của cô.
Trắng, mọng, nhiều nước.
Hơn nữa vừa rồi anh có nghe được tiếng cô và Thịnh Hoài Tuyên hoan ái.
Rất kịch liệt.
Thẩm Đông Chí lỡ tay quệt thuốc đến nơi khác muốn dùng khăn giấy lau giúp anh, anh lại đứng bật dậy.
“Anh đến phòng tắm rửa qua là được.
”Đường Duy Quân mở cửa phòng tắm, bên trong còn tràn ngập mùi hương sữa tắm mà Thẩm Đông Chí đã dùng, anh múc nước rửa mặt, làn nước lạnh lẽo thẩm thấu khiến anh tỉnh táo hơn chút, lúc tìm kiếm khăn lau mặt, ánh mắt anh bỗng trầm xuống, phát hiện trong chiếc túi plastic bên kia có một chiếc quần đen.
Đó là quần lót ren của Thẩm Đông Chí, hình chữ T, sau khi mặc vào hai cánh mông căng tròn sẽ lộ ra, muốn dùng nó để bọc lấy thân gậy, chỉ sợ còn không bọc được một nửa.
Sau khi tiễn Đường Duy Quân đi, Thẩm Đông Chí đóng cửa lại, cũng không phát hiện quần lót cô mới thay đã không cánh mà bay.
*Hai ngày sau Thịnh Hoài Tuyên tiếp tục dẫn Thẩm Đông Chí tham dự các bữa tiệc rượu tư nhân, Thẩm Đông Chí không còn gặp lại người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc kia nữa, chuyện này khiến cô có hơi mất mát.
Buổi chiều ngày thứ ba, diễn đàn sẽ kết thúc, bốn người ngồi máy bay quay về Tân Kinh.
Triệu Đình Kiệt và Triệu Gia có vẻ đã làm hòa, dọc đường đi vẫn tình chàng ý thiếp, Thẩm Đông Chí lặng lẽ móc ngón tay Thịnh Hoài Tuyên, trên mặt Thịnh Hoài Tuyên xuất hiện ý cười, xem ra cuộc hoan ái hai ngày trước đã kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Hai giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Tân Kinh, đám người chào nhau rời đi, Thịnh Hoài Tuyên quả nhiên đi về một hướng khác như Thẩm Đông Chí suy đoán.
Mặt trời chiều ngả về tây, Thịnh Hoài Tuyên ngồi ghế sau xe, nắng vàng chiếu lên mặt anh, làm hiện rõ sự lo âu.
Cùng lúc đó, tại sân bay quốc tế Tân Việt, một chiếc máy bay tư nhân đến từ Bắc Mỹ chậm rãi hạ cánh trên đường băng.
Bên cạnh đã sớm đỗ đầy ô tô, đến đón người nọ đúng là Thịnh Hoài Nhu và Hàn Thành.
Gió chiều thổi tung cà vạt của Hàn Thành, anh mĩm cười vươn tay phải, Đàm Tông Minh cùng đoàn đội xuống máy bay, đồng thời cũng mang theo kế hoạch tỉ mĩ cùng âm mưu ngập trời hướng về Hoài Sâm.
.