“Ôm vùng biển kia của cô rồi chờ bị phá sản đi.
" Quý Thanh Trác bị An Côn đuổi ra khỏi phòng họp.
Vừa ra khỏi phòng họp, cô lập tức nhận được điện thoại của người phụ trách ngân hàng.
“Cô Quý, cô bị sao vậy hả? Nếu không phải tôi thấy tập đoàn An Côn muốn thu mua lại công ty Lan Hải, cô cũng sẽ từng bước thăng chức, chức vị nước lên thì thuyền lên, có triển vọng tốt, tôi cũng sẽ không phê duyệt khoản vay lớn cho cô, thế mà bây giờ cô lại từ chức? Cô đang đùa tôi đấy à? Cô có biết điều gì sẽ xảy ra khi cô phá sản không hả?” Kết thúc cuộc gọi điện thoại, cô ấy tức giận đến mức nhổ nước bọt.
“Ừm! " Đối mặt với chất vấn của đối phương, Quý Thanh Trác chỉ đáp lại một câu rất ngắn gọn.
"Số tiền tiết kiệm của cô sẽ không thể trả hết được toàn bộ khoản vay chỉ trong vài tháng, đến lúc đó cô định làm gì?", người phụ trách hỏi.
“Tôi Không nghĩ ra.
” Quý Thanh Trác cầm di động, ngồi vào vị trí lái xe, cô đáp ngắn gọn.
“Cô sẽ phá sản đó có biết hay không? Đến lúc đó không trả được nợ, đừng tới tìm tôi để ân hạn thời gian!" Người phụ trách nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Quý Thanh Trác đối diện với điện thoại đã cúp, lại "Ừ" một tiếng.
Cho đến khi tiếng bận vang lên, cô mới buông di động xuống, ánh mắt nhìn về phía trước.
Dưới tòa nhà công ty Lan Hải, An Côn ngồi trên chiếc limousine đang xả ra khí thải ô nhiễm, vênh váo tự đắc rời đi.
Điện thoại di động bên cạnh cô không ngừng hiện lên tin tức mới, người ở trong công ty biết tính tình của cô không giỏi giao tiếp, cho nên trên cơ bản khi muốn liên lạc với cô đều chỉ thông qua tin nhắn trên điện thoại di động hoặc gọi để lại lời nhắn.
Quý Thanh Trác không có thời gian để nhìn, cô lấy mẫu nước biển từ trong túi áo nghiên cứu của mình ra.
Trong ống nghiệm thủy tinh nho nhỏ, nước ở xa đại dương rất trong suốt, chất canxi và muối tích tụ bám vào ống thủy tinh, làm cho bên cạnh mép ống nghiệm có chút vẩn đục.
Có lẽ là ngoài ý muốn, một con sứa nho nhỏ chui vào trong nước biển của ống nghiệm này, con sứa chỉ to bằng nửa móng tay, lắc lư trong nước.
Ai cũng không biết nó đã làm như thế nào để sống sót, nhưng mà Quý Thanh Trác đã quyết định sẽ thả nó trở về.
Cô đạp chân ga, lái về phía vùng biển Dạ Lan cách đó không xa.
Lúc này, trên biển gió êm sóng lặng, chỉ là ở đáy biển cực sâu kia, có một sợi xiềng xích nhẹ nhàng đung đưa như rắn bơi, dưới xiềng xích, giam cầm một cái đuôi rồng thon dài.
Có những sinh vật không thể biết đến đang ngủ say dưới đáy biển mà các nhà nghiên cứu sắp đến đây không biết gì về chúng cả.
Quý Thanh Trác lái xe đến bên bờ biển, biển Dạ Lan hầu như chưa bao giờ được khai thác phát triển và ngay cả khi ngành du lịch gần bờ biển cũng chưa được phát triển.
Biển Dạ Lan là một đại dương tương đối nguyên thủy, dưới biển có rất nhiều sinh vật biển hung hãn.
Công ty Lan Hải ban đầu dự định loại bỏ những sinh vật này và phát triển ngành du lịch để kiếm lợi nhuận, nhưng kế hoạch này đã bị Quý Thanh Trác từ chối.
Bởi vì nếu các sinh vật ở các đại dương này bị loại bỏ, chúng sẽ trở thành những sinh vật không có môi trường để sống trên hành tinh này, và tất nhiên vẫn còn nhiều nơi con người có thể vui chơi.
Cô đỗ xe ở cuối con đường ven biển, với bãi biển, đại dương và hoàng hôn ở phía xa.
.