Quán bar 13, 23:00 pm
Trịnh Giai bắt chéo chân ngã người lọt thỏm trong chiếc sofa cỡ lớn bọc vải nhung màu xám êm ái, đôi mắt khép hờ.
Cửa phòng cạch một tiếng mở ra, âm thanh ầm ĩ bên ngoài theo đó mà lọt vào.
Hắn mở mắt, chờ đối phương tiến vào.
Người xuất hiện là một lão già gầy đét, bộ vest đen phủ trên khung xương khô quắt khiến người ta sinh ra ảo tưởng kì dị, chỉ có đôi mắt sắc bén trên gương mặt hốc hác nêu rõ lão có bao nhiêu lợi hại, tuyệt không phải một kẻ già khụ, bệnh hoạn, cạn kiệt sức lực, gần đất xa trời.
Theo sau lão là Hàn Tịnh cùng Hạt Dật song song xuất hiện.
Trịnh Giai gật đầu tỏ vẻ kính trọng đối phương, nhưng lại không đứng lên.
Lão già kia vừa ngồi xuống vừa cảm thán:
- Chậc, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi.
– Đây là nói Trịnh Giai còn non trẻ, chưa biết trời cao đất dày, thiếu tôn trọng lão.
Hàn Tịnh Hàn Dật trái phải hai bên ngồi xuống cạnh Trịnh Giai, rót rượu cho bốn người.
Trịnh Giai nâng ly mới lão già một cái, đợi cho đến khi vẻ mặt lão dịu xuống vì loại rượu hảo hạng, mới lên tiếng:
- Ngụy lão gia, không biết ông đột xuất hẹn gặp tôi là có chuyện gì?
- Ta nghe nói gần đây cậu đang tìm một sát thủ?
- Phải, nhưng không dám phiền ngài bận tâm, tôi tin tưởng thuộc hạ của mình.
Ngụy lão gia phất tay tỏ vẻ gạt qua lời nói của hắn, khàn khàn nói:
- Kia trùng hợp đây cũng là sát thủ mà ta muốn tìm.
– ý nói ta có thể giúp cậu tìm, bất quá phải cùng xử lý đối phương.
Trịnh Giai vẻ mặt không cảm xúc:
- Ngụy lão gia nổi tiếng trong hắc đạo, sát thủ đó vì sao lại chọc tới ngài?
- Khà...!- Ngụy lão gia nhấp một ngụm rượu, thật hài lòng với hương vị mỹ mãn, thoải mái đáp lời – ta không ngại nói thẳng với cậu, người kia nhận nhiệm vụ ám sát con trai ta, bất quá, y đã thất bại.
- Ân.
Trịnh Giai bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt Ngụy lão gia, trong lòng tính toán có mấy phần hòa hảo gỡ được rắc rối này cho Cố Tử Kỳ.
Hắn thử thâm dò:
- Không biết Ngụy thiếu gia hiện tại thế nào?
Đối với câu hỏi này, Ngụy lão gia nhăn mày, giống như nhớ đến việc gì đó thật khó chịu.
Trịnh Giai thấy đối phương không muốn mở lời, dự định từ bỏ, nào ngờ Ngụy lão gia đột nhiên đập tay xuống bàn hô:
- Nói ra thật mất mặt, nó hiện tại cả ngày trốn trong phòng làm rùa rụt cổ, sợ bị người ta giết.
Bởi vậy, ta nhất định phải lôi cổ kẻ chủ mưu cùng sát thủ ra treo thây trước mặt nó, để cho nó biết, nó không cần phải sợ, bất kỳ ai muốn giết nó, thì đều sẽ phơi xác dưới thế lực Ngụy gia này!
Trịnh Giai ở trong lòng lặng lẽ thắp nến cho Ngụy thiếu gia, có người cha thế này, không bị chiều hư thì cũng là bại gia tử.
Trịnh Giai không mặn không nhạt nói câu có lệ:
- Cảm giác bị người mưu sát quả thật không dễ chịu, con người ai mà không sợ chết, Ngụy thiếu gia lo lắng cũng không quá khó hiểu.
Ngụy Cẩn – Ngụy lão gia – lắc đầu không cho là phải.
Trịnh Giai bày ra thái độ hữu nghị:
- Đáng tiếc tôi cho tới hiện tại còn chưa tìm ra người, như vầy đi, chút việc nhỏ này không phiền Ngụy lão gia bận tâm, khi nào tôi bắt được người sẽ không quên báo một tiếng với ngài và Ngụy thiếu.
Hàn Tịnh ngồi bên cạnh bất động thanh sắc đẩy mắt kính nhìn hắn một cái.
"Trịnh thiếu từ khi nào nể mặt Ngụy lão gia như vậy, mình vì sao không hay biết." – Hàn Tịnh âm thầm bĩu môi trong lòng.
Ngụy lão gia kỳ thật muốn đẩy mạnh việc truy bắt, nhưng Trịnh Giai đã nói vậy, thôi thì chờ một thời gian ngắn nữa xem sao.
Đôi bên khách sáo thêm vài câu, sau đó Ngụy lão gia ra về.
Người đã đi rồi, Trịnh Giai bỏ xuống vẻ hòa nhã, trước mặt Hàn Tịnh cùng Hàn Dật cười lạnh:
- Truy lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu lộ diện.
– hắn ầm ĩ treo giá Cố Tử Kỳ ở chợ đen chính là muốn dụ rắn ra khỏi hang, xem xem người lúc đầu treo giá y là ai.
Hàn Tịnh ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh nhạt nhìn Trịnh Giai:
- Thế nào, đụng độ các bang phái cạnh tranh gần khu vực chưa đủ, chính là ngại bản thân còn thiếu phiền phức nên muốn tuyên chiến với Ngụy gia?
Trịnh Giai bị đối phương làm sởn tóc gáy, tuy biết rõ Hàn Tịnh chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng, kỳ thật đối với mình rất quan tâm, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy ớn lạnh, không được tự nhiên cười gượng:
- Chẳng phải cậu luôn than phiền tôi lười biếng xử lý sự vụ sao, hiện tại tôi tận lực mở rộng thực lực ban phái, cậu vì sao không vui a...!
- Là tận lực mở rộng ban phái, hay đang tích cực lôi kéo thù hận?
- Khụ...!Hàn Tịnh, là một trong các thành viên chủ chốt đứng đầu Dạ Lang, cậu không nên có thái độ e ngại đối với các thế lực khác như thế.
Hàn Tịnh cong khóe môi đáp lời hắn bằng một nụ cười.
Trịnh Giai dành một giây tỏ vẻ hối lỗi vì gần đây ép buột Hàn Tịnh Hàn Dật cật lực làm việc đến không ngóc đầu lên nổi, sau đó đúng tình hợp lý đứng dậy tuyên bố:
- Đều mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thôi, hai người đó, ngủ sớm một chút.
Hàn Dật mở mắt trừng trừng nhìn Trịnh Giai phủi mông chạy khỏi cơn thịnh nộ của Hàn Tịnh, bất đắc dĩ ôm chặt anh mình lại, tránh cho ca quá tức giận, sẽ nhào tới xé xác lão đại.
"Huhu, lão đại, anh thật thiếu nghĩa khí mà, đối mặt với mỹ nhân, anh em vâng vâng các loại đều là mây bay!" – Hàn Dật khóc không ra nước mắt nhận ám hiệu dọn dẹp hậu quả do Trịnh Giai gây ra.
Nói như vậy, bởi vì Hàn Dật hôm nay nhận nhiệm vụ giăng bẫy bắt Cố Tử Kỳ tại biệt thử riêng của Trịnh Giai, hiện tại lão đại khẳng định gấp gáp quay về là để tìm mỹ nhân!
Biệt thự riêng của Trịnh Giai, 00:30
Dây xích loảng xoảng kêu, Cố Tử Kỳ khó khăn cử động cái chân bị xích sắt khiến cho nặng chịch không nhúng nhích nổi đến mức tê cứng của y.
Phòng giam thiết kế hình lồng chim, các thanh thép uốn cong khéo léo như một phiên bản lớn của chiếc lồng tre.
Một phần ba lồng thay thanh sắt bằng tường đá, dùng để làm vách đặt giường ngủ và nhà vệ sinh nhỏ hẹp có vách che dựng sát chân giường.
Cả chiếc lồng đều màu đen, nhìn sơ qua như một nhà giam lạnh lẽo, ngoại trừ tạo hình thì không còn gì đặc biệt.
Nhưng bị nhốt đến vài giờ còn bị còng lại không thể di chuyển, Cố Tử Kỳ chẳng có gì làm ngoại trừ quan sát chiếc lồng đang nhốt mình.
Càng để ý, y càng nhận ra đây kỳ thật là một tác phẩm đầy trau chuốt, hay nói cách khác là chiếc lồng được làm theo yêu cầu biến thái của Trịnh Giai, và rất có thể nó được làm riêng cho y từ lúc mà y chưa hề ý thức được hắn xem mình là con mồi.
Từng song sắt đen bóng cùng một kích thước được uốn cong song song cách khoảng bằng nhau tạo ra một vòm tròn cao, đỉnh lồng thậm chí còn dùng các nan thép xếp chồng lên nhau trang trí thành hoa văn, như một tấm khăn ren họa tiết phức tạp phủ lên, chạm khắc từng chi tiết nhỏ.
Cố tình nền hầm là đá hoa cương màu trắng, một sự đối chọi rõ rệt chói mắt đến mức kể cả không có tia sáng nào để nhìn, Cố Tử Kỳ vẫn nhận ra.
Thiết kế tổng quát kết hợp tinh tế giữa nét cứng rắn của nhà giam và sự mềm mại của nghệ thuật, nhà vệ sinh tuy nhỏ nhưng đầy đủ, kín đáo, trên giường bày nệm, mền, gối trắng tinh không phủ bụi, tất cả đều nói lên chiếc lồng này đã chờ thật lâu, chuẩn bị thật kỹ để nhốt y.
Cố Tử Kỳ hạ mắt nhìn chiếc còng loại to đang khóa trên cổ tay y.
Tạch một tiếng, chùm đèn trong hầm bật lên, thật rõ ràng vị trí sắp xếp cố ý để ánh sáng tập trung vào đỉnh lồng rồi từ đó loe rộng ra.
Ánh đèn chiếu qua tấm khăn ren họa tiết bằng thép tại đỉng lồng, phủ lên mặt đất một lớp sáng trắng nhàn nhạt, và bóng của các nan thép đan xen lên nhau tạo ra những đốm hoa phức tạp màu xám đen trên nền hầm giam màu trắng.
Nó gợi Cố Tử Kỳ nhớ đến các ô của kính nhiều màu sắc nhiều hoa văn đầy kỳ diệu trong nhà thờ, mỗi sáng sớm có ánh nắng chiếu qua lại tạo nên từng chùm hoa diễm lệ phủ lên giáo đường.
Nhưng Trịnh Giai đã đảo ngược nguyên lý kia lại, không dùng ánh sáng đầy màu sắc của các tấm kính trong nhà thờ tạo ra các chùm hoa huyền diệu, mà dùng bóng của các thanh sắt,phần không được chiếu sáng - bóng, phần bị khuất và phần tối - tạo nên các chùm hoa màu đen.
JnM~4^.