Xà Lang Trúc Mã Trúc Mã


Cả người y ướt đẫm mồ hồi và tinh dịch, không khí tràn đầy mùi vị động dục của đàn ông, âm thanh dâm mỹ giống như vẫn còn đây, không ngừng quanh quẩn bên tai.

Cố Tử Kỳ tại trong thần trí không tỉnh táo, vào lúc nhạy cảm nhất, dâng lên loại cảm giác thật muốn người kia cứ ôm chặt mình mãi, dường như chính bản thân chỉ thiếu có như vậy, chỉ cầu có như vậy mà thôi.

Trịnh Giai là loại người luôn không muốn ủy khuất bản thân, hắn hiện tại muốn mượn tay Cố Tử Kỳ giải quyết, nhưng khi nghiên đầu nhìn gương mặt cậu, Trịnh Giai thay đổi ý định.

Hắn đỡ Cố Tử Kỳ nằm xuống, sau đó quay lưng vào nhà tắm nhỏ, chỉ chốc lát sau liền quay lại, trên tay cầm một thao nước ấm, ngồi xuống mép giường, từ trong cái hộp lấy ra khăn lông, động tác chu đáo giúp y lau sạch người.

Cố Tử Kỳ phóng thích xong liền cảm thấy cơ thể rã rời, ngày hôm nay có quá nhiều biến cố, y hiện tại chỉ muốn ngủ, nhưng còn chưa thiếp đi, thật rõ ràng biết được hành động của Trịnh Giai.

Lau xong người cho y, hắn dùng chìa khóa tháo ra cả còng tay và chân cho Cố Tử Kỳ.

Y bởi vì hành động này của Trịnh Giai, mở mắt nhìn hắn.

Trịnh Giai hôn lên khóe mắt y, ôn nhu nói:
- Ngủ đi, anh giúp em mặc quần áo.

Cố Tử Kỳ nhắm mắt, nhưng cố giữ cho mình không ngủ, y không tin Trịnh Giai đơn giản như vậy liền buông tha mình, tháo ra còng tay và chân cho y.

Hơn nữa, cái vật nóng rực cứng ngắt đang nổi bậc gồ lên trên đũng quần lót của hắn, nhắc Cố Tử Kỳ thật rõ ràng dục vọng người kia còn chưa được thõa mãn.

Trịnh Giai nâng đầu Cố Tử Kỳ dậy, tròng vào cho y chiếc áo thun ba lỗ, sau đó nhấc chân y, kéo quần lót lên.

Cố Tử Kỳ không thích mặc quần lót khi ngủ, y vặn vẹo hông phản đối.

Trịnh Giai lần nữa đem tay Cố Tử Kỳ áp lên hạ thân của mình, khàn khàn nói:
- Thế nào, muốn làm sao?
Cố Tử Kỳ lập tức đình chỉ động tác, ngoan ngoãn để hắn mặc quần trong, rồi quần ngoài vào.

Trịnh Giai vỗ mông y, lưu manh nói:
- Nếu như em chịu làm, liền không cần phải mặc quần khi ngủ.

Thế nào?
Cố Tử Kỳ:
- ...!
"Tại sao hắn vẫn chưa cút đi, rốt cuộc là buổi sáng hắn có cần đi làm hay không, mấy giờ rồi vẫn dây dưa ở đây.

Thật phiền!" - y ở trong nội tâm ghét bỏ Trịnh Giai.

Trịnh Giai vẫn thật khó chịu, đem tay Cố Tử Kỳ đặt bên ngoài quần lót, giọng điệu ủy khuất:
- Anh khó chịu.

- Mau cút! - Cố Tử Kỳ gương mặt đỏ bừng mắng.

Trịnh Giai đứng dậy, bấm nút trên chìa khóa, ánh đèn từ màu trắng liền chuyển vàng nhạt, không gian tối đi mấy phần.

Sau đó hắn tiến đến cửa lồng, khóa lại.

Tiếp theo, Trịnh Giai vung tay lên, chìa khóa bay ra ngoài theo đường cong parabol, keng một tiếng triệt để không thấy đâu nữa.

Cố Tử Kỳ tròn mắt nhìn hắn, không tin được nói:

- Anh bị điên cái gi vậy? Đem chính mình cũng nhốt lại.

Trịnh Giai bình tĩnh đáp:
- Hôm nay anh chọc em giận nhiều như vậy, để em ra ngoài không có gì đảm bảo em không giết anh hoặc chạy trốn, liền đơn giản cùng em bị giam tại trong này, ai cũng không thể chia cắt chúng ta, kể cả chính chúng ta.

Cố Tử Kỳ há miệng thở dốc, thông tin hắn vừa tuyên bố quá áp lực với y.

Trịnh Giai tiến đến bên giường, nắm lấy bàn tay Cố Tử Kỳ, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ từng ngón tay thon dài, giọng khàn khàn:
- Tử Kỳ, anh khó chịu.

Loại thuốc này của y tác dụng nhanh, thời gian tác dụng ngắn, thật ra so với việc đào thoát thì không ngắn tí nào, chỉ là hiện tại hai người dây dưa không dứt không biết bao lâu rồi, nên sức lực Cố Tử Kỳ đã từ từ khôi phục.

Y gian nan giật ngón tay ra khỏi miệng Trịnh Giai.

Hắn nhận ra, cúi người áp gần y, đôi mắt sói thật chuyên chú nhìn thẳng y.

Cố Tử Kỳ không tự chủ nín thở dưới ánh mắt của hắn.

Trịnh Giai đặt lên môi y một nụ hôn sâu, sau đó ngồi thẳng dậy, bàn tay vuốt ve gò má y, vỗ nhè nhẹ:
- Ngủ đi, anh tự mình giải quyết một lát, nếu không người chịu thiệt chính là em.

Hắn nói xong thì đứng dậy đi vào phòng tắm, lưu lại Cố Tử Kỳ nhắm chặt mắt, gương mặt không có biến hóa quá lớn, kỳ thật nội tâm đang bị chấn động đến chưa lấy lại bình tĩnh.

Ngày hôm nay có quá nhiều biến cố rồi, y cảm thấy chính mình cần thời gian chấp nhận tình cảnh hiện tại, mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y.

Cố Tử Kỳ thật mệt mỏi nằm trên giường lại không sao ngủ được, cứ thế mơ mơ màng màng mộng mị lung tung.

Không biết qua bao lâu, y cảm thấy mình bị người ôm lấy.

Đã quen một mình luôn cảnh giác, Cố Tử Kỳ theo bản năng nhíu mày đẩy ra, đối phương lại dịu dàng điều chỉnh tư thế giúp y nằm thật thoải mái, hơi ấm quen thuộc khiến Cố Tử Kỳ dần yên lặng lại.

Y tại trong mơ nhìn thấy có ai đó ôm mình ngủ, ngẩng đầu dậy, thì ra là Trịnh Giai.

"Ân" - Cố Tử Kỳ lầm bầm một tiếng, sau đó nhắm mắt định ngủ tiếp.

"Khoan, có gì đó không đúng a" - Cố Tử Kỳ nhận ra có gì đó sai sai, ngẩng đầu nhìn, kia đúng là Trịnh Giai, nhưng là khi hắn vẫn còn thật nhỏ, khoảng chừng mười tuổi thôi.

Cố Tử Kỳ không tin được chống tay ngồi dậy, cúi đầu nhìn tiểu Trịnh Giai gương mặt còn non trong, phấn nộn, đáng yêu đang ngủ say.

Cố Tử Kỳ đưa tay muốn niết gương mặt người kia, lại đột nhiên cảm thấy không thực, bàn tay đưa ra chỉ chạm vào khoảng không, nhìn lại, chính mình từ khi nào đứng trong biệt thự, đang cùng Trịnh Giai chạm mặt.

Thiếu niên cỡ mười bốn tuổi đối diện y vận một bộ vest xám, thân người chưa phát triển hết vẫn phát ra phong độ áp bức người xung quanh.

Cố Tử Kỳ muốn bước lại gần đối phương hơn, nhưng chạm phải ánh mắt hắn, thật xa lạ, y sững người dừng lại.

Cố Tử Kỳ đưa tay ra muốn nắm lấy tay hắn, lại cái gì cũng không bắt được, vì người kia đã lùi lại, cùng y kéo ra khoảng cách.

Cố Tử Kỳ chợt nhớ ra, chính là như vậy.

Thời điểm còn nhỏ, y vẫn luôn cùng Trịnh Giai ngủ chung một cái giường, phòng của hắn, cũng là phòng của y.


Cho dù Trịnh lão gia nói thế nào, hắn vẫn luôn nhất mực muốn chung phòng với y.

Nhưng khi Trịnh Giai tròn mười bốn tuổi, hắn cùng y không còn cùng nhau đi học, đến trường, tham dự tập huấn, rèn luyện, đấu súng, đấu võ,...!nữa.

Thời gian cả hai gặp nhau càng lúc càng ít, bởi vì Trịnh Giai bắt đầu đến công ty để học tập trở thành người thừa kế, Cố Tử Kỳ thì tham gia các khóa huấn luyện khắc nghiệt và chuyên sâu mọi lĩnh vực cần thiết để trở thành phụ tá đắc lực tương lai cho hắn.

Bắt đầu từ lúc đó, mặc kệ Cố Tử Kỳ cố gắng bao nhiêu để giữ cho cả hai vẫn gần gũi, dù cho y nổ lực vui vẻ hay đùa nghịch hay quan tâm Trịnh Giai, tất cả đều vô ích.

Cách mà Trịnh Giai đối với y, không còn là trúc mã thân thiết, không còn là anh em thân tín, mà hắn đã đặt cho y một vị trí, một khoảng cách, chính là quan hệ cậu chủ - thuộc hạ.

Trong lồng giam, Cố Tử Kỳ nằm trong lòng Trịnh Giai bất an nhíu mày, cơ thể y khẽ cử động như gặp phải chuyện gì khó chịu, khiến hắn – vốn luôn cảnh giác mọi lúc - đang dần chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức.

Trịnh Giai không rõ y mơ thấy cái gì, chỉ thấy mài Cố Tử Kỳ gắt gao nhăn lại.

Hắn đem y ôm chặt hơn, dùng hơi ấm của mình và động tác vuốt lưng nhè nhẹ trấn an y.

Cố Tử Kỳ dần yên tĩnh, từ từ thơm ngọt ngủ say.

Thời điểm cả hai cùng ngủ đã là hừng sáng, nên mãi đến xế chiều Cố Tử Kỳ mới thức dậy.

Y còn chưa tỉnh ngủ, theo bản năng cọ cọ vào người Trịnh Giai, cọ mấy cái mới thấy không đúng, dụi mắt ngẩng đầu, hắn đang mỉm cười nhìn y.

Trịnh Giai vuốt mái tóc dài đen mượt của y, giọng nói mang theo âm khàn mới thức dậy:
- Ngủ có ngon không?
Cố Tử Kỳ đáp nhỏ một tiếng:
- Đói.

Trịnh Giai ôm lấy hông Cố Tử Kỳ, lật người y để y nằm sấp lên người mình, liếm liếm môi nói:
- Ăn anh đi.

Cố Tử Kỳ nhăn nhăn mũi, đáp:
- Không ngon.

Trịnh Giai yêu chết được cái bộ dáng này ngây ngô này của y, chỉ có lúc Cố Tử Kỳ còn chưa tỉnh táo hoàn toàn mới đáng yêu thế này.

Cố Tử Kỳ uể oải cúi đầu cọ cọ vào lồng ngực Trịnh Giai, giọng điệu như con mèo nhỏ đòi ăn:
- Đói.

Trịnh Giai lật người lại để y nằm xuống giường, hôn hôn khóe môi của y, điểm điểm cái mũi của y, nói:
- Đợi một chút, thức ăn có ngay.

Nói xong hắn ngồi dậy, bấm điện thoại gọi quản gia đem thức ăn vào.

Chỉ khoảng năm phút sau, mùi thức ăn đã tràn ngập trong tầng hầm, lão quản gia thông qua khe hở giữa cắc song sắt đưa thức ăn vào bên trong cho hai người, rồi lui xuống.

Cố Tử Kỳ chớp chớp mắt nghiên đầu nhìn mấy hộp thức ăn nhỏ nhỏ trên bàn đá, cảm giác như mình là con nít đang chơi nhà chòi, bày bán hàng.

Trịnh Giai xoa đầu y, bảo:
- Không dùng hộp nhỏ thì làm sao đưa lọt qua khe sắt, đừng nhìn nữa, mau ăn đi.


Cố Tử Kỳ gật gật đầu, cả hai cùng ngồi bên nhau ăn.

Nhưng không ăn được mấy miếng, điện thoạt reo.

Trịnh Giai buông đũa, lại không cầm máy lên.

Cố Tử Kỳ nghi hoặc nhìn hắn.

Trịnh Giai thở dài, cấm lấy điện thoại nhấn nút nghe.

Cố Tử Kỳ ngừng ăn, quan sát vẻ mặt hắn, nhìn thấy Trịnh Giai càng nghe mày càng nhíu lại, giống như thật miễn cưỡng đáp lời mấy tiếng.

Trịnh Giai cúp máy, thấy y đã ngừng ăn, vì vậy cầm đũa gắp vài miếng thức ăn cho y, ôn nhu nói:
- Mau ăn đi.

Cố Tử Kỳ từ trên gương mặt hắn đọc được người kia không muốn nói với y về cuộc điện thoại, lựa chọn im lặng cúi đầu ăn.

Trịnh Giai chống tay ngồi nhìn y.

Cố Tử Kỳ ngẩng đầu hỏi hắn:
- Chỉ là ăn một chén cơm, có cần phải vậy không?
Trịnh Giai lắc đầu đáp:
- Lát nữa anh ăn, em mau ăn đi.

Cố Tử Kỳ dọng mạnh bát cơm lên bàn đá, đứng dậy, căm căm trừng mắt nhìn hắn.

Trịnh Giai nắm lấy tay y kéo y ngồi vào lòng mình, xoa nắn bàn tay xinh đẹp, trắng xanh, khớp ngón tay thon dài, chi chít các vết sẹo nhỏ.

Hắn đáp:
- Tụi nó đã theo em từ năm anh được mười bốn tuổi nhỉ? Em khi đó vẫn còn nhỏ xíu, mới là một nhóc hài đã xinh đẹp vô cùng.

Anh vẫn luôn lo lắng em bị biến thái bắt cóc.

Cố Tử Kỳ hừ một tiếng, muốn rút tay mình khỏi tay hắn lại rút mãi không ra, đành buông tha.

Trịnh Giai nâng tay y đặt bên môi mình, hôn, mút nhẹ, sau đó buông ra, đem hai tay vòng qua người y, một tay cầm chén, một tay cầm đũa, gắp thức ăn đút Cố Tử Kỳ.

Y nhíu mày nói:
- Tôi tự ăn được.

Cố Tử Kỳ gạt tay cầm đũa của Trịnh Giai ra, đứng dậy, trở lại chỗ ngồi trước đó của mình.

Trịnh Giai gấp thêm thịt vào chén y, rồi tự gặp cho mình một miếng, cúi đầu ăn.

Cố Tử Kỳ nhìn hắn, muốn nói gì đó lại thôi, tiếp tục ăn cơm.

Trong lòng Trịnh Giai cười khổ, thật không ngờ một bữa cơm cũng bị phá hỏng, tâm hắn thật buồn bực.

No bụng rồi, vệ sinh cá nhân xong rồi, Cố Tử Kỳ đứng trước giường vươn vai vặn mình mấy cái, sau đó bò lên giường, ngã người lên nệm nằm.

Trịnh Giai tiến đến nằm cạnh y, hà hơi bên tai y, thì thầm:
- Nạp năng lượng rồi, giờ chúng ta làm chút chuyện thú vị đi.

Cố Tử Kỳ vươn tay đẩy Trịnh Giai nằm ngửa ra, chống người dậy.

Y trèo lên quỳ trên người hắn, dùng hai bắp đùi kẹp chặt hông Trịnh Giai, tay chống hai bên đầu hắn, cúi người nói:
- Chúng ta làm đi.

Y nói xong thì nhích người ở trên hạ thân của Trịnh Giai cọ nhẹ.


Trịnh Giai vỗ mông y, thấp giọng nói:
- Đừng đùa với lửa.

Cố Tử Kỳ cắn lên môi hắn, sau đó nhìn thẳng vào mắt Trịnh Giai đáp:
- Tôi không đùa.

Trịnh Giai hai tay ôm hông Cố Tử Kỳ, lật người đè y bên dưới, cúi đầu trừng phạt cắn một ngụm lên làn da non mịn trắng ngần ở cổ y.

- A...!
Cố Tử Kỳ khẽ kêu một tiếng, nhưng không đẩy người kia ra.

Trịnh Giai hài lòng ngắm ngía vết răng đỏ ửng nổi bậc trên cổ y, lại cúi đầu ngậm một ngụm vào miệng.

Cố Tử Kỳ nhịn không được phải thốt lên:
- Anh là chó sao?
Trịnh Giai ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi ướt át liếm lộng vành tai y, giọng nói khàn khàn mang theo cảnh cáo:
- Đừng tưởng tôi không biết em nghĩ gì.

Cố Tử Kỳ không cho là đúng, hừ lạnh, hỏi lại:
- Tôi nghĩ gì?
Trịnh Giai ngừng động tác liếm cắn, nâng mặt đối mắt cùng y đáp:
- Cuộc điện thoại lúc nãy, em nghe được.

Tuy tiếng điện thoạt không lớn, nhưng đã nhiều năm luyện tập để nâng cao các giác quan, loại âm thanh lộ liễu này, Cố Tử Kỳ thân là một sát thủ chuyên nghiệp dĩ nhiên nghe được.

Cố Tử Kỳ nhàn nhạt hỏi lại:
- Không phải anh cố ý cho tôi nghe sao.

Trịnh Giai chắc nịch đáp:
- Không.

Câu trả lời thật sự nằm ngoài dự đoán, Cố Tử Kỳ nhịn không được mở to mắt nhìn hắn xem hắn có nói thật không.

Trịnh Giai không muốn y để tâm chuyện này, vì vậy nhấn mạnh một câu:
- Ông ta phá đám, em đừng để tâm.

Cố Tử Kỳ chớp chớp mắt nhìn hắn:
- Kia chẳng phải là lão gia sao?
Trịnh Giai khí phách hừ một tiếng đáp:
- Lão già đó chỉ là ăn no rãnh quá đi làm mấy chuyện dư thừa, em đừng để ý – sau đó hắn bày ra vẻ mặt trịnh trọng nói một câu nói vô cùng kinh điển – em chỉ cần yêu anh thôi, chuyện còn lại cứ để anh lo!
Cố Tử Kỳ bị Trịnh Giai chọc cười, biết rõ hắn cố ý tỏ vẻ trẻ con trước mặt mình, vẫn không nhịn được cảm thấy Trịnh Giai những lúc này thật ấm áp gần gũi.

Trịnh Giai ngồi dậy, đồng thời kéo y ngồi lên, tựa vào ngực mình, ôm chặt lấy y, yêu thích vuốt ve mái tóc dài xõa tung.

Cố Tử Kỳ cầm lấy tay hắn, rõ ràng đã đưa ra quyết định, nhưng hiện tại lại quyến luyến, không nỡ phá hỏng giây phút này.

Y đã nghĩ, sở dĩ Trịnh Giai không buông được y, cũng chỉ vì hắn là loại người đã muốn thì phải có cho bằng được, trước giờ chưa bao giờ chịu thua.

Y cũng chỉ là một món đồ chơi mới lạ, khiến hắn dậy lên cảm giác săn đuổi vốn là bản tính của dã thú.

Y càng từ chối càng khiến mọi chuyện không thể dứt, dù sao cũng là nam nhân, không phải xử nữ mà giữ khư khư trinh tiết, chi bằng dứt khoát để Trịnh Giai đạt được ý muốn, sau đó hảo tụ hảo tán, buông tay nhau rời đi.

Trịnh Giai có được thứ hắn muốn, còn y có được tự do, cả hai không cần giằng xé giữa hiện tại và quá khứ, mà y cũng sẽ không đem đến phiền phức cho Trịnh Giai nữa.

Lần trở về này, y vốn nghĩ chính mình đủ trưởng thành để đứng bên cạnh hắn, nhưng cuộc điện thoại kia nhắc y tỉnh.

6P#_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận