Bìa rừng nhiệt đới, ngoại thành Myanmar, 10:00 am
Trịnh Giai đợi đến khi trực thăng còn cách mặt đất khoảng vài mét thì nhảy xuống, phất tay ra dấu cho phi công lái đến bãi đậu.
Căn cứ giao dịch thuốc phiện nằm tại bìa rừng nhiệt đới, chính là muốn lợi dụng địa hình để ngăn chặn tập kích, trực thăng hay xe dã chiến đều không thể đi vào.
Bởi vậy, không chỉ riêng hắn, các đầu lĩnh tìm về nơi này cũng xuống phương tiện cách bìa rừng một đoạn rồi cuốc bộ đến điểm hẹn.
Lính canh sớm đã dàn trận chờ sẵn, đón tiếp các lão đại hay tay buôn chuyên nghiệp từ các vùng đến không phải chuyện đùa.
Thuốc phiện lần này là hàng của "Trọc Đầu".
Tại sao gọi hắn bằng cách tên này? Rất đơn giản, vì hắn là đầu trọc.
Tên ấy dường như ngại cái đầu bóng lưỡng thiếu thu hút, nên dứt khoát xâm lên đó một đầu hổ dữ tợn.
Mà kể từ khi có cái đầu hổ, thì mọi người đều biết hắn từ nay không dự định mọc tóc lại nữa rồi, liền từ đó có tên "Trọc Đầu".
Nói tới việc này, hắn rất uất ức, mỗi lần bị gọi đều nổi cáu.
Vì cái gì, tại sao không gọi " Đầu Hổ" mà là "Trọc Đầu"! Bất quá, kẻ dám gọi hắn bằng biệt danh trên cũng chỉ có trùm ma túy, trùm vũ khí, lão đại hắc bang...!Bởi vậy, bỏ đi, họ thích gọi gì thì gọi, hắn cũng không thể làm ăn lỗ vốn chỉ vì một cách gọi.
Thời điểm Trịnh Giai đến nơi là không sớm, không muộn, cuộc họp vừa vặn đủ người, sắp bắt đầu.
Lúc hắn đạp cửa bước vào, các khách hàng không biết nhưng "Trọc Đầu" thì biết rõ người này là xuất hiện vào phút 89, bất quá đây không phải là nhân vật dễ đắc tội, thôi thì tới đâu tính tới đó.
"Trọc Đầu" ra hiệu cho thủ hạ xếp thêm một cái ghế vào, chủ động đứng lên haha mấy tiếng, cố ý lớn giọng nói thật tự nhiên:
- Haha, long hổ đều có mặt rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Trịnh Giai ngoại trừ cười gật đầu chào tổng quát thì cái gì cũng không nói, trầm mặc ngồi xuống.
Số người đã đủ, "Trọc Đầu" hắng giọng lên tiếng:
- Hàng lần này tổng cộng 2000 kg cần sa tươi, 500 bánh ma túy và 3000 gói thuốc phiện tổng hợp.
Gần đây nguồn cạn kiệt, chỉ có bao nhiêu đó thôi.
Tôi biết vất vả các vị đã đến không thể về không, nhưng đây là số hàng tồn kho cùng với vơ vét, thật sự đã hết rồi, các vị tự chia nhau đi.
Tại sao hắn lại ăn nói khách sáo thế? Bởi vì hiện tại ngồi trên bàn có 8 vị mà số hàng kia cùng lắm là đủ cho 2 người, này thật sự chênh lệch quá lớn rồi, nhìn xem, mặt ai nghe xong cũng nhăn nhó.
Trịnh Giai nhíu mày, nguồn hàng không ít nhưng nếu so với công sức hắn bỏ ra...!nếu hắn chiếm hết được thì miễn cưỡng coi như đáng chuyến đi này, nhưng nếu bị chia ra, hoặc trục trặc, hao phí, thế thì...!thở dài trong bụng, đành chịu thôi, gần đây kiểm quan cùng cảnh sát phòng chống ma túy không biết bị cái gì mà quá tích cực, nên hàng mới khó khăn vận chuyển tới mức này.
Hajz...!Hắn muốn nhanh chóng cướp sạch hàng ở đây sau đó chạy về trông chừng Cố Tử Kỳ a, ai mà biết trong lúc hắn vắng mặt người kia có thể gây ra chuyện gì, y dù sao cũng là hài tử cùng được đào tạo như hắn cho đến năm mười bảy tuổi, sau đó còn là sát thủ chuyên nghiệp đó...!cộng thêm tính cách của y...!aiii...!thật khiến hắn lo lắng mà!
A...!Hắn lại nghĩ đến Cố Tử Kỳ rồi! Không được a! Tập trung, tập trung, phải tập trung!
Trịnh Giai nổ lực điều chỉnh suy nghĩ bản thân, cuối cùng cái đầu lơ lửng cũng quay về với bàn họp.
Mà lúc này, trên bàn họp, mấy lão đại đã tranh giành tới mức đập bàn đập ghế, ai cũng không chịu thua kém.
Bất quá Trịnh Giai không có ý định tham gia, bởi vì mặc kệ bọn họ chia thế nào, hắn cũng sẽ cướp hết.
Vào lúc này, một thuộc hạ của "Trọc Đầu" đột nhiên hớt hãi chạy vào gào lên "Quân đội...!Cảnh sát", mà cũng cùng lúc vách tường đang yên lành đột nhiên nổ đùng, tiếp đó là mấy người mặc trang bị đen cầm súng chạy vào.
Ở đây đều là lão đại thân kinh bách chiến rồi, bởi vậy ngay khi tiếng gào xen lẫn tiếng tường bị đập vỡ, khói còn chưa tan, tất cả đã nhanh chóng tản ra, mang theo thuộc hạ chạy đi.
Về phần chạy đi đâu? Đó là chuyện của mạnh ai nấy lo.
Trịnh Giai hiện tại cùng với hai thủ hạ lúc đầu cũng định chạy đi,và hắn đã chạy đi thật, nhưng không đi luôn, mà vòng đường khác quay lại căn phòng đó.
Hiện tại trong phòng bề bộn gạch nát tường vỡ, chỉ có hai người áo đen còn đang lùng sục, Trịnh Giai phất tay cho hai thuộc hạ xông lên tấn công, tiếp đó đổi trang phục thành trang phục của cảnh sát phòng chống ma túy và cướp luôn hai cây súng.
Tiếp theo, hắn ra lệnh cho bọn họ tách ra, dùng thân phận cảnh sát giả để dọ thám tình hình, nếu tìm ra kho hàng thì lập tức đến đó cướp sạch đồng thời thông báo toàn nhóm.
Còn hắn? Sau khi tách ra, Trịnh Giai lần theo dấu vết đi tìm "Trọc Đầu".
Lý do rất đơn giản, muốn tìm kho hàng có 2 cách, một là cho thuộc hạ tản ra đi tìm, 2 là cạy miệng "Trọc Đầu" mà ra.
Trịnh Giai một mình theo dấu vết tìm "Trọc Đầu" không bao lâu thì nhận được tin báo từ thuộc hạ qua tai nghe rằng bọn họ đã tìm ra kho hàng, hắn lập tức chuyển hướng đến đó.
Khi Trịnh Giai tụ họp với đàn em cùng nấp sau một bức tường đổ, "Trọc Đầu" đang giao thủ với Lão Tam – một trong các lão đại đến mua hàng – để ngăn bọn họ cướp kho.
Trịnh Giai quan sát tình hình một lát, quay sang hỏi đàn em có chắc chắn đây là kho hàng không, sau khi nhận được câu trả lời bảo đảm, hắn liền hạ lệnh cho 2 người cảnh sát giả nhào ra giết chết "Trọc Đầu".
Thời điểm thuộc hạ mặc đồng phục cảnh sát dùng súng cảnh sát bắn tới tấp vào "Trọc Đầu" khiến tên kia thành cái sàng xong, Trịnh Giai chọn một góc ẩn núp để ngắm súng sang, chuẩn xác dùng đạn va chạm đạn để làm lệch hướng bay, thành công giúp hai thuộc hạ thoát chết.
Mà hai người kia thân thủ cũng rất nhanh, tích tắc trôi qua liền ẩn núp xong.
Trong đợt chiến dịch càng quét lần này không chỉ có cảnh sát đội phòng chống ma túy mà còn có quân đội kết hợp vì tình hình ở bìa rừng nhiệt đới Myanmar là nơi rất phức tạp.
Trận đấu súng diễn ra lập tức thu hút chú ý của bộ binh chuyên dụng.
Tuy rằng hiện tại tình hình rất loạn, nhưng bộ binh chuyên dụng là người đã quay huấn luyện, có bộ binh đã nhanh chân chạy đến.
Mắt thấy nếu như để quân đội huy động lực lượng đến bao vây khu này, hoặc chỉ một tiểu đội được gọi đến, thì rất có thể bọn họ ai cũng trắng tay, Trịnh Giai đành xuất thủ.
Hắn cắn chặt răng, cất khẩu súng vào, nắm lấy cái ghế sắt bị biến dạng dưới sức nổ của bom, đang nằm lộn xộn trong đống đổ nát, từ góc chết lao ra, đập mạnh vào sau gáy một bộ binh, tiếp đó lăn vòng dưới đất để né đạn từ tên còn lại, mạnh mẽ lăn về phía "lão Tam", giật súng một thuộc hạ của lão, bằng bằng giải quyết tên còn lại.
Toàn bộ quá trình kể thì dài, nhưng chỉ mất mấy giây.
Sỡ dĩ hắn phải giấu súng đi, vì không để lão Tam nghi ngờ người chặn đạn lúc trước là mình, đồng thời để lão hạ xuống một phần đề phòng, dễ dàng hợp tác với mình.
Trịnh Giai quần áo xộc xệch nhìn Lão Tam cùng hai thuộc hạ, thở hổn hễn nói:
- Lão già, hiện tại tôi với lão 5-5 hợp tác mang hàng đi, nếu không nhanh lên để cớm kéo đến thì một miếng cũng đừng hòng cướp được.
Lão Tam cân nhắc.
Hiện tại một mình lão và hai thuộc hạ đúng thật không đủ đột phá vòng vây nếu quân đội xông vào.
Nghĩ tới đây, Lão Tam lại hung hăng nguyền rủa tên "Trọc Đầu" đáng chết, nếu không phải quy định không được mang theo nhiều hơn hai người khi vào bàn giao dịch, cộng thêm cái căn cứ nằm ở chỗ xe không vào được, trực thăng không đáp tới, lão đã không phải lâm vào tình trạng này.
Mà "Trọc Đầu" hiện tại đã chết rồi, lão có muốn bằm thây thì cũng đành tạm gác lại, điều bây giờ cần quan tâm là lấy hàng rồi ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
- Trịnh thiếu, súng của cậu đâu?
Trịnh Giai trừng mắt hung hăng đáp:
- Lão già, hỏi nhiều như vậy làm gì, bây giờ hợp tác hay là đợi cớm đến chết chung!
Nhìn bộ dạng này của Trịnh Giai, Lão Tam đoán súng của hắn mất rồi, thuộc hạ cũng mất.
- Được! Hợp tác! – Lão Tam nghĩ xong, dứt khoát đáp lời.
Thân thủ của Trịnh Giai, vừa nãy, Lão Tam đã tận mắt thấy rồi.
Thêm nữa, hắn chỉ có một mình, không súng, đoán chắc trước khi tới đây đã giao thủ một đợt, hai thuộc hạ là khi đó mất mạng.
Kỳ thật, hợp tác cái gì chứ! Thứ Lão Tam đang chờ, là sau khi ra khỏi đây, lập tức một phát giải quyết Trịnh Giai, dù sau hắn cũng chỉ có một mình, không đủ sức đột phá, nếu không Trịnh Giai sẽ không lao ra như vừa rồi để tìm lão hợp tác.
Quyết định rồi, bốn người lập tức lao ra ngoài tìm xe.
Bởi vì dựa vào sức người mà muốn ôm đi 2000 kg cần sa tươi, 500 bánh và 3000 gói thì chẳng khác nào đợi quân đội tới vây bắt.
Cho dù là hợp tác, song phương đều không thể yên tâm rời đi để một bên ở lại trông coi kho hàng, bởi vậy bốn người cùng đi, cùng tìm xe sẽ nhanh hơn.
Trịnh Giai tìm được một chiếc xe zeep, hắn lái, ngồi bên cạnh là Lão Tam, phía sau là hai thuộc hạ cầm súng giúp hắn dọn đường tới thẳng kho chứa, nhưng thời điểm bốn người đâm xe vào vách tường để gom hàng, thì...!trống rỗng.
Kho hàng trống rỗng.
Toàn bộ hàng đã bị người khác hẫng tay trên..