Xạ Phi

Tuyết Lan lòng thấp thỏm lo âu, đi đi lại lại trước cửa phòng, gương mặt căng thẳng quá độ lấm tấm mồ hôi.

Hai tay chắp vái, khấn trời lạy đất mong đừng ai đến tìm, ít nhất là trong mấy canh giờ tới, để nàng đoán chừng đi tìm vương gia bẩm báo vương phi mất tích. Chỉ có cách này mới là thích hợp nhất.

Vậy mà người tính không bằng trời tính.

Đàm Hương mới chỉ rời đi chưa đầy một canh giờ, cho dù dùng ngựa phi hết tốc lực, chưa chắc đã vượt qua thành. Huống hồ, nàng còn không biết cưỡi ngựa. Ngoài cầu mong cho Đàm Hương gặp vận may, Tuyết Lan chẳng biết làm gì nữa.

Lý Long Bồ qua cổng viện tiến vào, đứng trước cửa phòng đợi mở cửa.

Hồn phách Tuyết Lan sớm đã rời người, nhẹ cúi chào, lập cập thưa: " Bẩm Vương gia, vương phi hiện..hiện không có ở đây. Vương gia có việc gì cứ nói, nô tỳ sẽ truyền đạt tới vương phi".

" Không có ở đây, vậy thì đi đâu?"

Tuyết Lan vừa ậm ừ, vừa lo ngại trả lời: " Vương phi đi...đi...cái này khó nói lắm ạ!", rồi ghé đầu nói nhỏ lý do với hắn.

Lý Long Bồ nghĩ thật không đúng lúc, gật đầu: " Vậy ta vào trong đợi." Nói rồi bước vào tiền sảnh ngồi.

Không thuận lợi đưa Lý Long Bồ đi, lòng dạ Tuyết Lan thêm một lần thấp thỏm không yên, bặm môi nhíu nhẹ đôi mày, lại rót trà cho hắn.

...

" Lý Long Bồ đang ở đâu?" Nam nhân thân vận hắc y dừng trước chủ viện Lý Long Bồ, giọng nói lạnh lẽo trầm mặc cất lên, hỏi thị vệ gác cửa.

" Khúc tướng quân, vương gia hiện đã tới Tuyết Liên viện." Tên thị vệ có vẻ không còn xa lạ gì với hắc y nhân này, kính cẩn trả lời.

" Từ bao giờ hắn lại đến Tuyết Liên viện, chẳng lẽ ở đó đã có người ở?!" Nói rồi, kẻ họ Khúc đó một bước đi xa, tốc độ tưởng chừng như âm phong, câu hỏi thoáng qua chẳng cần được giải đáp.

Thị vệ nọ chưa kịp trả lời, đối phương đã quay đầu đi. Thế mới để ý, trên vai hắn đang vác ngược một nữ nhân nhỏ bé, mồm bị nhét một đống vải, máu dồn xuống dưới khiến khuôn mặt đỏ bừng ngóc đầu lên, tay chân cũng bị trói. Thấy tên thị vệ thì ra sức hô hét như van nài cứu mạng.

Nữ nhân ấy là ai nhỉ? Nhìn có vẻ quen quen! Y có cảm giác mình đã từng gặp người này rồi, rất gần đây chứ chưa lâu chút nào.

Thôi hỏng, đó chẳng phải vương phi thì là ai, mấy canh giờ trước từ chủ viện ra khỏi, sao giờ lại bị Khúc tướng quân vác như bao tải thế kia.

Dù với lí do nào, y cũng không thể làm gì được nữa ngoài đứng ngơ ngác, bởi người đã khuất tầm mắt của y rồi. Nhưng Khúc tướng đang tìm vương gia, vậy thì để vương gia cứu người đi.

...

Lý Long Bồ đã uống được hai tuần trà, mà Đàm Hương vẫn chưa trở về, trong lòng đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ: " Đi lâu như vậy vẫn chưa về?"

"Dạ..." Tuyết Lan không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Long Bồ, cúi đầu im lặng.

Nam nhân cường tráng vận hắc y vừa rồi đột nhiên xuất hiện, không chào hỏi ai, cứ thế xông vào tiền sảnh mà Lý Long Bồ đang ngồi. Bộ dáng uy nghi, oai hùng lấn át vạn vật, phá vỡ thế bí của nữ nô tỳ. Hắn sỗ sàng cất tiếng: Lý Long Bồ, lâu rồi không gặp!

Lý Long Bồ từ từ ngước đầu nhìn lên nhìn y, giọng điểm nhẹ bất ngờ: "Khúc Văn Lâm!"

" Sao vậy, thấy ta mà ngươi chỉ biểu hiện vậy thôi ư? Ta còn tưởng tình nghĩa chúng ta còn hơn cả tình huynh đệ chứ? Bổn tướng thất vọng." Khúc Văn Lâm dường như không thỏa mãn với biểu lộ của Lý Long Bồ, giọng điệu khinh thường, mỉa mai lẫn lộn.

Lý Long Bồ cười xòa, giống như chuyện y làm quá lên như vậy là chuyện thường ngày ở huyện. Đánh mắt lên lại thấy trên vai y có một nữ nhân bị trói, khuân ngược như bao lương thảo, mặc dù biết hẳn là có nguyên nhân nên Khúc Văn Lâm mới làm vậy, cũng không ngại dùng giọng điệu vừa rồi của y để trêu lại y: "Ngươi vừa đến đây đã bắt người đem đến, từ bao giờ nhân cách ngươi bị thoái hóa thế này?!"

Khúc Văn Lâm không cho là đùa, hếch mũi chê bai, kể chuyện:" Nhân cách ta trước giờ đều quang minh chính đại, liêm khiết trong sạch. Có chăng là phủ của ngươi ngày càng thoái hóa mới đúng, để trộm lẻn vào mang hết bạc đi. Nếu không phải ả xui xẻo đụng trúng ta ở cửa Nam, thì người xui xẻo chính là ngươi đó".

Nói rồi, Khúc Văn Lâm thả người xuống, Đàm Hương ngã ngồi trên mặt đất quay lưng lại với Lý Long Bồ, vừa hay tháo được dây trói tay, sau đó dần cởi hết.

Lý Long Bồ ngớ người, thị vệ canh gác đều đã trải huấn luyện nghiêm khắc, chưa bao giờ được phép nới lỏng cảnh giác, ngay cả các đầy tớ cũng phải biết mặt nhau, chuyện trộm cắp chưa từng xảy ra ở phủ Khai Quốc này. Nói chính xác, ngoài đầy tớ trong phủ, không ai có thể dễ dàng trộm bạc đi mà không bị bắt gặp. Mà nay Khúc Văn Lâm chính tay bắt được ở trong phủ.

Lại nhìn đến nữ tặc đang co mình cởi trói dưới đất, có chút quen thuộc. Cùng vóc dáng ấy, góc cạnh ấy, mái tóc xoăn đuôi khác thường hắn đã để ý thấy và thời gian người kia biến mất. Hắn có thể khẳng định đây là người vừa đêm qua kề gối chung giường với hắn: Đàm Hương.

" Sao lại là ngươi?" Lý Long Bồ đặc biệt lạnh nhạt hỏi.

Khúc Văn Lâm quan sát biểu hiện của ngạc nhiên của Lý Long Bồ, định khích đểu lần nữa thì hắn lại hỏi một câu không thể bình thản hơn. Thành ra người bị bất ngờ lại chính là y.

" Ngươi biết ả?"

Đàm Hương dừng động tác, ngẩng mặt lên nhìn Khúc Văn Lâm, lần thứ n khẳng định: " Ta đã bảo là ta không phải trộm rồi mà ngươi không tin! Cứ một mực trói ta rồi vác như bao cám lợn đến đây. Ỷ mình là nam nhi sức dài vai rộng bắt nạt phụ nữ yếu đuối hơn mình. "

Tuyết Lan bên này nhận ra chủ tử của mình liền rối rít chạy đến đỡ nàng lên, cật lực hỏi thăm: "Vương phi người không sao chứ?"

Vương phi?? Khúc Văn Lâm kinh động, đần mặt nhìn nàng rồi đánh mắt sang Lý Long Bồ, thật là vợ của ngươi ư? Hơn thế, y càng muốn lấy lại chút danh dự cuối cùng, thì lại nhận được cái gật đầu đầy phiền não của hắn.

Khúc Văn Lâm á khẩu, chấn động lần hai. Gần hai năm đem quân dẹp loạn biên ải Việt-Tống, đóng quân tại đó, việc quân thì không thể lơ là, Khúc Thừa Văn thật sự không biết đến việc bằng hữu Lý Long Bồ thành hôn. Mà chuyện cũng nằm ngoài suy nghĩ của y bởi trước đây Lý Long Bồ rất lạnh nhạt với vấn đề thành gia lập thất. Tuy nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ.

Vai vế khác, thái độ cũng phải khác. Trong cuộc đời Khúc Văn Lâm, đây là lần đầu tiên y cảm thấy bẽ bàng trước một nữ nhân như vậy, lòng tự trọng cao vời vợi của y không cho phép y chịu khuất phục bởi phụ nữ, cho nên bên cạnh xin lỗi thì cũng phải đổ lỗi để giữ chút tôn nghiêm của bản thân: " Lỗ mãng là lỗi do ta, tuy nhiên cũng không thể hoàn toàn trách ta được. Ban ngày ban mặt, nhị vương phi ném bạc qua tường, hành động lén lén lút lút như thế khiến người khác hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu."

Đàm Hương cười ha, lẩm bẩm: " Thật biết cách biến mình thành người vô tội. Thêm một tên tiểu nhân nữa."

" Ái phi đến cửa Nam làm gì?"

Giọng nói điềm tĩnh tưởng như là một sự quan tâm, nhưng đối với Đàm Hương lại trở thành thanh âm chất vấn đáng sợ nhất lúc này. Người ngợm đã cứng đơ, xoay nhẹ người về hướng của Lý Long Bồ, nở nụ cười không tròn không méo: " Hôm nay trời đẹp, ta muốn đi dạo thôi."

Lý Long Bồ gật đầu tán thành, " Đúng thế, thời tiết hôm nay quả là đẹp, mới khiến vương phi vừa từ nhà xí trở ra liền không kìm được lòng đi dạo. Vậy còn chuyện ném bạc ra ngoài thì sao?"

" Ừ thì, chắc tại ta có nhiều tiền quá chăng?"

__________________________

Truyện sẽ không cập nhật thường xuyên như trước được nữa, mong các bạn thông cảm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui