Xà Quân Như Mặc

Kinh thành, Trữ Xa vương phủ

” Vương gia, thái tử điện hạ trúng độc!” Hắc Nô thấp giọng nói nhỏ bên tai Tư Đồ Y.

” Trúng độc? nói rõ mọi chuyện cho ta biết, là người một nhà làm sao?” khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Y hiện rõ vẻ nghiêm túc, từ lúc từ Hiệp Khách thành trở về, Tư Đồ Huyền lộ rõ nhược điểm nôn nóng, khác hẳn với tính cách cẩn thận, thận trọng tính kế lúc trước của hắn nhưng Tư Đồ Huyền không nhận ra điều đó, còn Tư Đồ Y thì biết Tư Đồ Huyền đã không còn tư cách nắm giữ giang sơn.

Thế như phụ hoàng vẫn sắc phong hắn là thái tử, trong lòng Tư Đồ Y lại nổi lên cảm giác xấu, lo lắng cho vận mệnh của Tư Đồ Huyền.

Hơn nữa trong cung cũng không như trước lúc bọn họ rời đi, lúc này càng thâm trầm, quỷ dị hơn, đối với sự thay đổi này, hắn là kẻ thường xuyên rời đi còn nhận ra thì tin rằng một kẻ khôn khéo như Tư Đồ Huyền làm sao mà không phát giác được.

Nhưng mà Tư Đồ Huyền lại hăng hái tình nguyện ra cung, thay thiên tử đi tuần tra, làm cho Tư Đồ Y có chút bất ngờ, sau khi Tư Đồ Huyền rời đi không lâu thì hắn thông qua các mối quan hệ mà biết được tính toán của phụ hoàng. Thì ra phụ hoàng đã sớm biết chuyện của bọn hắn ở Hiệp Khách thành, hơn nữa phụ hoàng còn có ý thâu tóm Hiệp Khách thành, như vậy lần này Tư Đồ Huyền ra cung không phải là chuyện đơn giản”. Chỉ là chuyện thay thiên tử tuần tra nhưng rất có thể sẽ có vài người trở thành vật hi sinh.

Quả nhiên, khi Hắc Nô báo tin Tư Đồ Huyền bị trúng độc cũng không ngoài dự đoán của Tư Đồ Y, rốt cuộc là trong cung đã động thủ hay là người ngoài ra tat? Hắn không cho rằng bọn Trần Ngọc Bạch dám ngang nhiên động thủ với thái tử, dù sao Hiệp Khách thành nếu muốn tiếp tục duy trì sự tự trị thì bề ngoài vẫn phải lệ thuộc vào triều đình, ngang nhiên ra tay với thái tử thì hậu quả thế nào, bọn họ hiểu rất rõ.

“Tin tức cũng không rõ lắm, chỉ biết là thái từ bị rắn độc cắn, tính mạng rất nguy hiểm” Hắc Nô nhẹ giọng nói “ xe ngựa hiện cách kinh thành năm ngày đường, khi dừng lại ở dịch trạm Sung Châu thì đã có tin nói thái tử điện hạ tình huống không khả quan, e rằng lúc này hoàng thượng cũng biết tin, bởi vì thái y giỏi nhất một khắc trước đã rời đi, mà hướng đến chính là dịch trạm Sung Châu”

“Cũng điều tra vì sao không về cung ngay mà lại dừng lại ở dịch trạm Sung Châu sao?” Tư Đồ Y lại hỏi.

“Tựa hồ như là thái tử điện hạ tình hình không lạc quan, không thể di chuyển, sợ là độc công tâm, cho nên xe ngựa đi đến dịch trạm Sung Châu thì không dám đi nữa. Ngoài ra, tâm phúc của các vị vương gia khác cũng đã trả trộn vào bên trong, vương gia, ngươi xem, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”

” Không thể di động?” Tư Đồ Y tự hỏi, phụ hoàng rõ ràng là đã muốn hi sinh Tư Đồ Huyền, sợ rằng thái y có tới cũng không giúp hắn giữ lại được tính mạng, cũng chưa chắc bọn họ bình an tới được Sung Châu, sát thủ của các vương phủ khác nhất định sẽ ám sát bọn họ dọc đường đi.

Cung đình tranh đấu xưa nay đều tàn khốc phi thường, vì muốn ngồi lên ngai vàng chí tôn mà đạp qua xác của không biết bao nhiêu người, mà ngồi lên rồi cũng chưa được an ổn, cho nên hắn trước giờ không muốn tranh giành với bọn họ nhưng cho dù mình có lòng không tranh người ta cũng chưa chắc tin. Cho nên hắn vẫn nằm trong vòng nguy hiểm, hơn nữa người phụ hoàng sủng ái sau Tư Đồ Huyền là hắn mà lúc này phụ hoàng ngay cả đứa con yêu thương nhất cũng có thể hi sinh được thì hắn càng nhận thấy rõ trong hoàng gia không có chân tình thực sự.

Hiện tại hắn cần phải nghĩ xem có muốn đảm nhiệm vị trí của Tư Đồ Huyền hay không, nếu không đi cứu hắn thì Tư Đồ Huyền nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nếu đi cứu thì bản thân mình sẽ trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt đối với các huynh đệ khác.

” Hắc Nô, chuẩn bị khoái mã cùng hành lý, đem theo các loại dược liệu có thể cứu mạng ở trong phủ theo luôn, chúng ta bí mật lên đường” Do dự một hồi, Tư Đồ Y cũng quyết định lên đường, tuy rằng Tư Đồ Huyền xưa nay thái độ làm người không tốt, chết cũng đáng nhưng trong lúc mệnh của hắn nguy ở sớm tối, lại bị người yêu thương nhất phản bội và đưa hắn thành vật hi sinh, tư vị như vậy cũng không dễ chịu gì. Dù sao cũng là huynh đệ, dù sao bản thân mình cũng muốn rời khỏi cuộc tranh đấu không ngừng trong hoàng cung, cho nên thuận tiện đi Sung Châu một chuyến đi.

Chỉ hi vọng mạng của Tư Đồ Huyền lớn, có thể chống chọi đến khi mình đến Sung Châu, nếu hắn chết trước khi mình đến thì đó cũng chính là số mạng của hắn.

” Vương gia, ngài muốn đi cứu thái tử điện hạ sao?” Hắc Nô không hiểu vì sao vương gia lại đi cứu người vẫn luôn khi dễ bọn họ, hơn nữa còn có hoàng thượng, người nhất định sẽ không bỏ mặc mà không cứu thái tử.

” Hắc Nô, không cần hỏi nhiều, ta kêu ngươi đi chuẩn bị thì ngươi đi đi, nhất định không được cho bất kỳ kẻ nào biết, nhất là vương phi” Tư Đồ Y cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ trầm giọng ra lịnh.

” Dạ, Vương gia!” Hắc Nô vội vàng cung kính lui ra, Vương gia từ lúc từ Hiệp Khách thành trở về, tính tình so với trước kia càng khó hiểu hơn, thường trầm ngâm không nói, cả người im lìm, làm cho hắn cũng thấy sợ hãi. Ngay cả vương phi vốn luôn được sủng ái nhất cũng không làm cho vương gia vui vẻ trở lại, hắn càng thêm tò mò không biết vương gia và thái tử điện hạ ở Hiệp Khách thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không có can đảm để hỏi.

*************************************

” Ngươi, các ngươi là người nào?” Năm tên thái y lui thành một đoàn, Phùng Tử Kiện là người trẻ nhất trong bọn, trong lúc sống chết cũng không thể để nhóm thái y phải chịu nguy hiểm, tuy rằng hắn cũng chỉ là một thư sinh yếu ớt, tay chân luống cuống, nói chi tới việc ngăn cản cường đạo. Nhưng nhiều năm đọc sách thánh hiền, theo bản năn hắn vẫn đứng chắn trước nhóm thái y, nghiêm giọng nói “ các ngươi nếu cần tiền thì đều cho ngươi, nhưng đừng làm thương tổn tính mạnh bọn ta”

“Chết đến nơi còn nhiều lời vô nghĩa” bọn chúng vốn là muốn lấy mạng của bọn họ nên mới tới, ngụy trang thành cường đạo cũng chỉ để che giấu thân phận thôi, bọn họ cần gì tới tiền, vừa nói dứt lời cũng đã vung kiếm chém vào người Phùng Tử Kiện.

Thấy ánh kiếm lóe lên, Phùng Tử Kiện theo bản năng liền nghiên người né tránh nhưng hắn vốn là thư sinh yếu đuối, sự phản ứng làm sao so bì với sát thủ được cho nên dù hắn đã né tránh thì mũi kiếm vẫn kịp đâm vào người hắn. Phùng Tử Kiện ngay cả kêu một tiếng cũng không có, người đã gục xuống.

Sát thủ cũng không thèm liếc nhìn hắn, liền rút thanh kiếm ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn năm lão thái y.

” Phốc–” Vài tiếng qua đi, máu tươi đã nhuộm đỏ màn che màu xanh trên mui xe, tên sát thủ xoay người nhìn đồng bọn gật đầu, cho thấy mọi việc đã hoàn tất, sau đó nhóm người này nhanh chóng biến mất như khi bọn chúng xuất hiện, chỉ để lại những cỗ thi thể và mùi máu tươi loang trong gió.

*********************************

Tư Đồ Y sau khi rời khỏi hoàng thành liền cùng Hắc Nô ngày đêm bôn ba đến Sung Châu, bọn họ đã đi chậm hơn những người khác, nếu không gấp rút thì sợ rằng khi đến Sung Châu ngay cả thi thể của Tư Đồ Huyền cũng không thấy chứ đừng nói là cứu hắn một mạng.

” Vương gia, mùi máu tươi rất nặng, phía trước sợ rằng đã xảy ra chuyện. Vương gia, người nghĩ chúng ta có nên đi đường vòng hay không?” Mùi máu tươi nồng đậm như vậy từ xa cũng ngửi được, chắc chắn người chết không ít, có thể là lúc này bộ khoái và quan sai đều đã đến nơi, lúc này bọn họ còn phi ngựa nước đại qua đây e là không thích hợp.

“Rất có thể mấy thái y đã xảy ra chuyện, cứ đi thẳng, còn chưa nhìn thấy xe của nhóm thái y, chúng ta đi nhìn xem” Tư Đồ Y kẹp chặt bụng ngựa, làm cho nó phi nhanh hơn về phía trước.

Mặt đất nhiễm đầy máu tươi, có chỗ đã bị sậm lại, Tư Đồ Y nhìn màu máu trên đất và sự cứng ngắc của các thi thể thì biết bọn họ đã chết hơn nửa ngày, nói cách khác, nhóm sát thủ đã đi trước hắn nửa ngày, như vậy Tư Đồ Huyền sẽ gặp nguy hiểm.

Hắc Nô hất mui xe dính đầy vết máu đã khô, nhìn thấy mấy thi thể chết thảm bên trong, nghẹn ngào nói “ vương gia, toàn bộ đã chết, thủ đoạn thật tàn nhẫn. Không biết ai lớn mật đến vậy, ngay cả thái y trong cung cũng dám giết”

Tư Đồ Y không hé răng, quay đầu ngựa nói “ nếu đều đã chết, chúng ta đi thôi, còn chần chờ e là không kịp nữa”

“Dạ” Hắc Nô vội vàng buông mành, hai người đang định rời đi thì nghe trong xe vang lên một tiếng rên, cả hai lập tức quay đầu lại. Lúc này Tư Đồ Y tự mình vén rèm nhìn vào trong, thấy một thân hình hơn run run, hắn bất chấp thân phận liền nâng thân hình đó lên, vừa nhìn thấy mặt người nọ, Tư Đồ Y nhịn không được mà la lên “ là ngươi? Uy, Phùng Tử Kiện, ngươi tỉnh, Phùng Tử Kiện, ngươi mau tỉnh lại, Hắc Nô, mau mang nước tới đây”

Hắc Nô vội vàng đưa nước tới, Tư Đồ Y cũng khẩn trương đưa đến bên miệng Phùng Tử Kiện, ép hắn uống mấy ngụm, ánh mắt Phùng Tử Kiện rốt cuôc cũng chậm rãi mở ra.

Thấy hắn mở mắt, Tư Đồ Y vội vàng nói “ Phùng Tử Kiện, ngươi còn nhớ ta không?”

” Lục, lục Vương gia! Mau, mau, nhanh đi Sung Châu cứu, cứu thái tử điện hạ!” Phùng Tử Kiện thấy rõ người trước mắt là lục hoàng tử Trữ Xa vương gia Tư Đồ Y, liền vội vàng nói.

Hắn và Tư Đồ Y đã từng gặp nhau, nhưng khi đó hắn chỉ là một thư sinh không có công danh, còn Tư Đồ Y chỉ là một công tử thế gia bị lạc đường nhưng sau này hắn đỗ Trạng Nguyên, được phong là quan đại học sĩ, tước ngũ phẩm, có dịp gặp lại Tư Đồ Y, mới biết rằng hắn chính là lục vương gia được hoàng thượng yêu thương.

Từ đó, hai người tuy cũng có gặp nhau thêm vài lần nhưng cũng không có nói chuyện, tuy nhiên cũng đủ để hắn biết Tư Đồ Y không như các huynh đệ khác, hắn không có dã tâm với ngai vàng mà chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản, hiện tại cũng chỉ có mình hắn có thể đến Sung Châu cứu thái tử điện hạ.

” Phùng Tử Kiện, ngươi là hoàng gia đại học sĩ, không ở hoàng gia điển tịch biên soạn văn sử mà chạy tới đây làm gì?” Tư Đồ Y nhíu mày, vừa kiểm tra thương thế của hắn vừa nói, cũng may nhát kiếm kia không đâm trúng chỗ trí mạng, cho nên tuy rằng nặng cũng không đến nỗi mất mạng, chỉ là đã mất quá nhiều máu, nếu bọn họ đến muộn chừng nửa canh giờ, Phùng Tử Kiện sợ rằng sẽ chết vì mất máu.

Nhanh chóng điểm huyệt đạo của Phùng Tử Kiện lại, sau đó đem kim sang dược vẫn mang bên người ra, Hắc Nô cũng thông minh mà xé vạt áo của mình đưa cho Tư Đồ Y để băng bó vết thương cho Phùng Tử Kiện.

Thân thể Phùng Tử Kiện vốn gầy yếu, vì mất máu mà càng thêm suy nhược nhưng ánh mắt vẫn quật cường “ tạ ơn lục vương gia cứu mạng, dược liệu ở dưới thùng xe, mau đi Sung Châu cứu thái tử điện hạ”

Nói xong câu này thì lại hôn mê bất tỉnh, Tư Đồ Y nhìn thoáng qua Hắc Nô, Hắc Nô lập tức tìm tìm, quả nhiên trong thùng xe tìm đuộc một cái hộp nhỏ màu đen, đây chắc là dược liệu cứu mạng, vội vàng đưa lên “ vương gia, ở trong này”

” Hắc Nô, ngươi đem các thi thể trong xe ngựa này ra ngoài, sau đó đưa Phùng Tử Kiện về kinh thành, ta mang thuốc đi Sung Châu, không cần nhiều lời, tên mọt sách này là một trung thần, quốc gia cần những người như vậy, không thể để cho hắn chết ở đây, có nghe hay không?” Tư Đồ Y lập tức nhận lấy hộp thuốc từ tay Hắc Nô, biết đây là dược liệu cứu mạng tốt nhất ở trong cung, nếu thuốc này có thể đưa đến kịp lúc thì mạng của Tư Đồ Huyền sẽ được cứu.

Phụ hoàng đúng là vẫn còn có chút luyến tiếc, cho nên hắn đánh cược, đánh cược xem ông trời có muốn cho đứa con hắn yêu thương nhất sống hay không, cho nên hắn biết rõ các thái y được phái đi Sung Châu sẽ bị giết nhưng vẫn đưa dược liệu tốt nhất cho họ mang theo, nếu Phùng Tử Kiện không phải là kẻ mạng lớn lại cẩn thận, biết đem dược giấu đi, nếu hắn cũng không kịp lúc đuổi tới Sung Châu thì Tư Đồ Huyền không giải được độc, chết là cái chắc.

“Dạ, vương gia, Hắc Nô đã biết, Phùng đại nhân cứ giao cho Hắc Nô đi, vương gia yên tâm lo việc của người” Hắc Nô vừa nói, vừa tiếp nhận thân thể của Phùng Tử Kiện, Tư Đồ Y cũng không chần chờ mà rời khỏi xe, leo lên ngựa, rời đi.

Nhưng khi Tư Đồ Y tới được dịch trạm Sung Châu thì nơi đó đang xảy ra một trận hỗn chiến, sát thủ và quân lính đang giao tranh với nhau, hơn nữa xem tình hình thì đã chém giết một hồi lâu, bởi vì trên mặt đất có rất nhiều thi thể, máu nhuộm đỏ cả một vùng.

Tư Đồ Y đến làm cho cả hai bên đều có chút khẩn trương, hắn cũng không quan tâm bọn họ nghĩ gì mà đột phá sự ngăn cản không quá nhiệt tình của các thủ vệ, đi vào nội viện “ tránh ra, ta phụng lịnh phụ hoàng đến cứu thái thử điện hạ”

“Nhưng, vương gia…” hai thủ vệ tay cầm kiếm, cùng liếc mắt nhìn nhau, có chút chần chờ, không biết có nên để Tư Đồ Y đi vào hay không, lúc này là thời điểm quan trọng, bất luận kẻ nào cũng có thể là địch nhân, dù sao thái tử điện hạ nếu có vấn đề gì, các vương gia khác đều có cơ hội với ngai vàng, cho nên có thể bọn họ là cố ý đến hại thái tử điện hạ.

” Làm càn, nếu không tránh ra, thái tử điện hạ nếu có sơ suất gì, e rằng hai cái đầu của các ngươi cũng không đủ để đền tội, chẳng lẽ các ngươi không tin bổn vương? Chờ sát thủ bên ngoài tiến vào mới vừa lòng sao?”

Khuôn mặt Tư Đồ Y lạnh như đóng băng, ánh mắt cũng phát ra khí thế bức người, hai thị vệ vốn đang băn khoăn, lúc này không dám chần chờ nữa, vội tránh ra hai bên, Tư Đồ Y lập tức đi vào phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui