Xà Quân

Ta đâu có câu dẫn lão bà của người khác?? Không thể cứ thế mà chết được.

Tĩnh lặng, âm thanh rơi vào trong bóng đêm.

”Ta không nghĩ được ngươi lại xui xẻo như vậy.”

Cái người đứng sau lưng A Quân nói, thanh âm rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng.


Là Xà quân! A quân tự nhận vừa rồi có điểm ngu ngốc, thế nào lại quên mất sự tồn tại của sinh vật này. Giọng nói này khiến hắn có cảm giác an toàn, cũng có chút hy vọng.

“Hắn vô tội.” Xà kia còn nói.

“Đúng! Tôi là người vô tội, các ngươi đều hiểu lầm rồi, này không phải là tôi.” A Quân chỉ vào ảnh chụp.


Quay đầu, chỉ thấy Xà kia trong mắt lộ vẻ thông cảm: “Ngươi khó khăn lắm mới quen được một người, vốn định hảo hảo mà luyến ái lâu dài, không nghĩ tới người đó đã là lão bà của kẻ khác, ngươi đúng là vô tội, có lẽ chính ngươi cũng không muốn thế, có phải không?”

“Không –!” A Quân khóc thét lên một tiếng, lập tức chỉ chỉ mắng mỏ con xà đang đứng bên cạnh: “Anh không phải là biết người này vốn không phải là tôi sao!”

“Trên thực tế ta không biết.”

“Anh không phải ngay cả chuyện một ngàn năm trước của tôi còn biết hay sao? Sự tình này hẳn anh phải là người rõ ràng hơn ai hết chứ?”

“Trên nguyên tắc đúng là như vậy. Nhưng làm người ai cũng có bí mật, dựa vào cái gì ta lại đi xem trộm tình cảm riêng tư của ngươi?” Biểu tình trên mặt Xà quân càng tăng vẻ vô tội cùng đứng đắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận