Chu Hi Văn bây giờ mới thấy vết thương của Kinh Sở Tiêu.
Từ lúc hắn xuống xe mua quần áo cho cô đến khi bị tấn công hắn vẫn luôn cởi trần.
Có lẽ ban nãy tình hình quá chao đảo nên cô đã không thấy con dao phía bên phía trái mạn sường của hắn.
Không biết khi nào mà con dao vẫn còn lút cán găm vào thân hắn.
Máu chỉ rỉ hàng dài nhỏ.
"Anh...anh bị đâm rồi"
Hắn vậy mà không kêu la với cô một lời.
Nhớ khi năm xưa mỗi lần huấn luyện hay tác chiến trở về, dù bị thương lớn nhỏ hắn cũng đều tới ăn vạ với cô.
Bắt cô kiểm tra cho hắn bằng được, cho dù trước hay sau khi bắt đầu yêu nhau.
Hắn vẫn luôn muốn nhõng nhẽo với cô.
Dù đã đau đến vã mồ hôi hắn vẫn im lặng cắn chặt răng không hé nữa lời.
Khiến Chu Hi Văn lại nghi ngờ.
"Kinh Sở Tiêu, anh không nói được? Vì vết thương năm xưa sao?"
Chu Hi Văn lấy lại bình tĩnh xuống xe đi qua bên phía ghế lái.
Trong xe không có hộp sơ cấp cứu.
Cô định xé áo sơ mi để cầm máu cho hắn.
Nhưng bàn tay máu me của Kinh Sở Tiêu đưa ra giữ chặt tay cô lại.
Hắn nhìn cô lắc đầu
Hắn cũng không muốn cô xé đi lớp vải cuối cùng phủ trên người.
Huống hồ bên dưới cô bây giờ không mặc gì.
Những người trên xe lúc nãy thấy được cái gì đều đã bị hắn thủ tiêu
Kinh Sở Tiêu hất mặc bảo cô về lại ghế phụ.
Hắn chuẩn bị khởi động xe đi.
"Tên điên này.
Chảy máu mà còn lái xe thì sẽ chết cả hai đó"
Cô dường như cũng hiểu được ánh mắt của hắn thay vì xé ở vạt áo cô lại xé vải ở hai bên tay.
Ghì vào chặn miệng vết thương chảy máu nhanh hơn.
Vì là quân y nên động tác của cô rất thuần thục.
Tuy nhiên hắn vì đau đớn mà thân thể hơi run nhẹ lồng ngực phập phùng.
Chu Hi Văn muốn giành ghế lái xe nhưng hắn khăn khăn không xuống.
Cô cũng không còn cách nào di chuyển hắn.
Cứng đầu vẫn hệt hồi đó.
Cô trở về ghế ngồi.
Chật vật một hồi cả hai đã quay lại đường chính trở về.
Kinh Sở Tiêu một tay đánh vô lăng tay còn lại vịn vết thương.
Sắc mặt đã trắng dã nhợt nhạt.
Kinh Sở Tiêu sở hữu làn da ngâm, thân thể cường tráng cao lớn.
Cơ bắp cuồn cuộn, đầu cắt kiểu húi cua.
Gương mặt thu hút, lông mày rậm cùng mắt có phần hơi sâu khiến hắn hệt như người phương tây.
Kinh Sở Tiêu không nói được.
Chu Hi Văn có hỏi cũng phí nước miếng cho nên trong xe trở nên im lắng lạ thường.
Bên ghế lái mất cửa cho nên khi di chuyển tốc độ nhanh gió lồng vào rất mạnh.
Khiến Chu Hi Văn cảm giác lạnh người.
Bây giờ cũng vừa sáng sớm nên vẫn còn sương khá lạnh.
Mãi nhìn chăm chú hắn mà không biết Kinh Sở Tiêu chở cô về đến khu cô ở.
"Về nhà tôi làm gì? Nhanh đến bệnh viện mới đúng.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh"
"..."
"Tôi không xuống.
Anh nếu không đến bệnh viện cùng tôi không xuống"
"..."
"Đêm qua anh ngủ với tôi rồi bây giờ còn muốn chạy?"
Chu Hi Văn dùng miệng mồn nói lý một hồi liền được Kinh Sở Tiêu chở đến một nơi lạ.
Hắn bỏ qua mấy cái bệnh viện trên đường
Chạy thẳng vào gara thì hắn cũng đã mệt muốn ngất đi.
Vầng trán đầy mồ hôi, đôi môi tái bị rút sạch máu.
Có một người khác tầm tuổi hắn bước ra nhìn thấy cảnh này lại thấy Chu Hi Văn người kia chợt tức giận với cô.
"Lại là cô?"
"Tôi làm sao?" Chu Hi Văn nhìn người này có chút quen nhưng không nhớ gặp ở đâu.
Nhưng cả hai đều để chuyện này sang một bên.
Bây giờ cứu Kinh Sở Tiêu trước.
"Sở Tiêu anh tại sao không đến bệnh viện?"
"Đến cho mấy người lại bắt tù anh ấy à?"
Người vừa rồi gặp liền trả lời câu hỏi của cô.
Hắn cũng cai lớn chỉ thấp hơn Kinh Sở Tiêu một chút.
Càng nhìn càng thấy hai người giống nhau.
"Bắt?" Chu Hi Văn khó hiểu
"Không có gì" Kinh Tử Văn thấy anh trai mình nắm lấy tay mình anh hiểu ý
Đến một căn phòng hệt như phòng phẫu thuật.
Chu Hi Văn liền đeo găng chuẩn bị kiểm tra vết thương nhưng lại bị Kinh Tử Văn ngăn cản.
"Cô muốn làm gì?"
"Còn làm gì nữa cứu người đó.
Cậu muốn người này chảy máu tới chết à? Tôi không biết tại sao hắn lại không tới bệnh viện, nhưng tôi là bác sĩ."
Lại định đuổi Chu Hi Văn đi nhưng thấy anh trai mình lắc đầu cho nên Kinh Tử Văn cũng không thêm gì cả.
Anh cũng đeo găng tay vào
"Làm gì?"
"Có cô là bác sĩ chắc?" Nói rồi anh gắn vài sợi dây lên người anh trai mình
"Có thuốc gây tê hay gì khác không?"
"Không cần đâu không có tác dụng với anh ấy"
Chu Hi Văn liền hiểu vấn đề.
Cô nhìn người đàn ông nhắm mắt trên giường.
Có rất nhiều điều muốn hỏi anh.
Kinh Tử Văn rút con dao ra máu liền theo đó mà bắn ra nhiều dòng.
Chu Hi Văn phối hợp nhịp nhàng nhét băng gạc vào miệng vết thương.
Vì đau mà cơ thể Kinh Sở Tiêu hơi run lên bần bật, cổ cùng thái dương nổi đầy gân.
Hắn lại bị Tử Văn nhấn người xuống tránh động mạnh.
Kinh Sở Văn nằm trên giường bàn inox máu me đầy người hệt như cảnh tượng trong lò mổ.
Khiến Chu Hi Văn có chút lo lắng.
Sau một hồi vất vã hai người tưởng chừng vừa gặp đã khắc khẩu nhưng lại phối hợp rất ăn ý đã khâu lại vết thương cầm máu thành công cho Kinh Sở Tiêu.
Trên trán ai cũng chảy một tầng mồ hôi, vì người trên giường rất quan trọng với họ.
"Tay nghề không tệ"
"Quá khen.
Bây giờ thì nói đi tại sao anh ấy lại bị thương?"
Kinh Tử Văn lôi đâu ra khẩu súng lục chĩa súng vào thái dương của Chu Hi Văn.
Trong lòng Chu Hi Văn thầm mắng chửi.
Ngày gì mà bị dí súng tận mấy lần.
"Có gì từ từ nói"
"Nhanh lên.
Tôi không có kiên nhẫn".