Xà Vương Hôn Tân Nương

“Sợ
đau?” Hắn vẫn nắm bím tóc cô không buông, cố ý muốn làm cho nàng chịu chút
ít khổ sở.

Nàng
ngẩng đầu trong mắt lóe tia kháng nghị“Ngài thích làm người ta khổ sở sao?”

“Không,
chỉ có đối với nàng mới như vậy.” Hắn tuy nói thế nhưng vẫn rầu rĩ vì Vũ Lâm
thật không hiểu lòng hắn, nàng thì đổi đề tài hỏi:“Ta...... Ta có thể hỏi ngài
một chuyện không? Sau...... sau này ta phải làm gì? Có phải chỉ cần quét sạch
căn phòng này là được?”

Hắn
không nói nhiều chỉ trả lời qua loa:“Trách nhiệm của nàng chính là hầu hạ ta,
mặc kệ ta bảo nàng làm gì, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời nếu không ta liền ăn
nàng.”

Ăn? Vũ
Lâm đột nhiên lạnh cả sống lưng, nàng không hy vọng bản thân “Bị ăn”chấm dứt
kiếpsống này.

Thấy
nàng vẫn còn xuất thần, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay“Mệt?
Muốn ngủ sao?”

“Ack......”
Nàng sửng sốt một chút thành thực trả lời:“Ừm! Ta có thể ngủ chưa?”

“Còn
chưa đến lúc nàng còn công việc phải làm.”

Hắn cúi
đầu hôn lên mí mắt nàng, không biết có phải nụ hôn ẩn chứa ma lực hay không,
khiến cơn buồn ngủ trong mắt nàng lập tức biến mất trở nên tỉnh táo giống ban
ngày chứ không mơ hồ buồn ngủ như lúc trước.

“Ôm
chặt ta.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé hoàn qua hông hắn“Chúng ta phải xuất phát.”


“Hả?”
Vũ Lâm còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được lòng bàn chân bay lên
không.Chợt mất đi trọng tâm làm cho nàng chỉ có thể ôm chặt hắn, chỉ sợ không
chú ý một chút sẽ rơi xuống.

Hai
người bay ra cửa sổ thẳng lên bầu trời đêm, chỉ thấy bốn phía sương trắng vờn
quanh Vũ Lâm không khỏi hỏi:“Chúng ta đi đâu đây?”

Từ Chấn
nhích gần lỗ tai nàng nói:“Mặc kệ đi chỗ nào nàng cũng phải ở chung với ta.”

A! Vẫn
trả lời như vậy, Vũ Lâm không khỏi tự an ủi mình, nàng đáng lý
không nên chờ mong .

Bọn họ
giống như bay trên đám mây, gió đêm lành lạnh lướt qua hai gò má, Từ Chấn lấy
áo choàng qua người nàng, để cả người nàng dán trong ngực hắn, không biết trải
qua bao lâu bọn họ mới chậm rãi đáp xuống một khoảng đất.

Vũ Lâm
mở to mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện đó là một nơi hoang vu không có một
ngọn cỏ, kỳ thạch trùng điệp không khí nặng nề đến đáng sợ.

Từ Chấn
kéo tay nàng đi đến vách núi đen phía trước“Nàng nhìn xuống phía dưới xem.”

Nàng
không nhìn thì tốt, vừa nhìn thiếu chút nữa bị dọa ngất, chỉ thấy trên vách đá
hai bên nham thạch đều bò đầy tất cả rắn lớn rắn nhỏ, đủ loại màu sắc, chủng loại, chúng đưa ra lưỡi thật dài phát ra tiếng
khè khè.

“Nơi
này...... Là chỗ nào?”

Nàng
nắm chặt ống tay áo hắn, người cũng nhích gần hắn, từ năm tám tuổi nàng lỡ tay
giết rắn, sau đó nàng trở nên cực kỳ sợ rắn cho dù chỉ nhìn thấy bọn chúng từ
xa lòng nàng đã run sợ.

“Dưới
là hang ổ xà tộc, những con rắn nhỏ phía dưới đều mới ấp ra, chúng nó phải dựa
vào sức của mình bò khỏi vách núi đen mới có thể trở thành thành viên xà quốc
.” Từ Chấn hiếm khi chịu giải thích cho nàng.

“Chúng
ta tới nơi này làm gì?” Vũ Lâm mơ hồ dự cảm có điềm xấu.

Quả
nhiên câu nói tiếp theo của hắn làm cho dự cảm của nàng trở thành sự thật.

“Chúng
ta đi xuống nhìn một chút.” Hắn nói giống như mời nàng ra ngoại thành dạo chơi
tiết thanh minh.

“Không......
Không, ta xin ngài, đừng ném ta xuống...... Ta sẽ ngoan ngoãn hầu hạ ngài, ngào
đừng mang ta đến động rắn!” Vũ Lâm giữ chặt ống tay áo hắn lên tiếng khẩn cầu.

Hắn
đương nhiên không chút nhúc nhích, “Nàng không có lựa chọn, ta muốn nàng làm
thế nào nàng phải làm thế ấy.”

“Tại
sao nhất định phải làm? Ta thật sự rất sợ!”


“Quen
sẽ không sao, nàng sẽ từ từ thích ứng tất cả trong xà quốc.” Hắn lạnh lùng nói.

“Không,
ta tuyệt không muốn!” Nàng như thế nào cũng không chấp nhận được chuyện đáng sợ
này, xoay người muốn né ra.

Nhưng
nàng mới chạy hai bước đã bị Từ Chấn dùng sức bắt trở về, như diều hâu bắt gà
con siết chặt nàng.

“Nàng
dám nói không? Nàng không sợ ta ăn nàng?” Hắn chăm chú nhìn đôi mắt kinh hoảng
mở to của nàng, hung dữ đe dọa nói:“Nàng sợ bên nào? Vương quốc xà? Hay bị ta
ăn?”

“Ta......”
Vũ Lâm căn bản không thể lựa chọn chỉ có thể cắn răng đồng ý, “Ta với
huynh xuống dưới.”

“Sớm
nghe lời không phải được rồi sao.” Hắn hừ lạnh một tiếng, kéo áo choàng rộng
thùng thình bao cả người trong ngực hắn, kèm theo dặn dò:“Trên đường xuống sẽ
có rất nhiều rắn tới gần, vô luận nàng sợ thế nào cũng không thể thét lên
tiếng, nếu nhịn không được thì cắn bả vai hoặc cổ của ta, một khi phát ra âm
thanh đàn rắn sẽ ùa về phía nàng, chết không toàn thây .”

Nghe
lời dặn dò vô cùng khủng khiếp, Vũ Lâm sắc mặt trở nên tái nhợt“Huynh sẽ không
cứu ta sao?”

“Nàng
muốn sống thì hãy ôm chặt ta, giữ im
lặng, nếu không ngay cả ta cũng không thể cứu được nàng.” Hắn trả lời không
chút đồng tình.

Vũ Lâm
nén xuống nước mắt, cắn môi dưới cố lấy dũng khí nói:“Ta...... Ta đã biết.”

“Tốt
lắm, chúng ta đi thôi!” Hắn ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng nhảy xuống vách núi.

Vũ Lâm
nhịn không được muốn thét lên tiếng, nhưng lập tức nhớ tới lời cảnh cáo, nhanh
chóng nhắm lại môi, hai tay dùng sức ôm chặt cổ hắn, giờ này khắc này nàng chỉ
có thể đem bản thân giao cho hắn .


Cảm
giác tốc độ rơi xuống thực dọa người, nhưng càng đáng sợ chính là ánh mắt của
đám xà bốn phía giống như tùy thời có thể nhào đến cắn nàng một ngụm, Vũ Lâm chỉ nhìn liếc mắt một cái rồi đem mặt vùi
vào bờ vai của hắn, sợ bản thân không cẩn thận hô lên tiếng.

Đột
nhiên không hề báo động trước, một con rắn nhỏ màu đen nhảy lên cổ Vũ Lâm, cảm
giác trơn trượt lạnh như băng làm cho nàng cơ hồ nhịn không được phải thét lên.

Nhưng
kinh hoảng thì kinh hoảng nàng cũng không nguyện vùi thân trong động rắn này,
dưới tình thế cấp bách nàng mở miệng cắn say gáy Từ Chấn nén đi xúc động kêu
to.

Từ Chấn
không chút chống đỡ, lùi bước, bàn tay to đặt sau gáy nàng, nắm con rắn nhỏ
quăng đi như thế một đường nàng cắn gáy hắn, thẳng đến bọn họ chạm mặt đất.

“Chúng
ta tới rồi.” Từ Chấn trầm giọng nói.

Vũ Lâm
vẫn không dám ngẩng đầu chỉ có thể ôm chặt hắn không nhúc nhích, bởi vì cả người nàng đều cứng ngắc .

“Nha
đầu ngốc, nàng muốn cắn ta tới khi nào?” Hắn có chút bất đắc dĩ hỏi.

“Hả?”
Nàng lúc này mới khôi phục vội buông miệng ra, lại phát hiện trên cổ hắn lưu
lại dấu răng của mình, đây là kiệt tác nàng hoảng sợ quá độ!

“Thực
xin lỗi, ta...... Ta......” Nàng đưa tay muốn xoa bóp
giúp hắn, nơi đó dường như càng xoa càng đỏ.

Hắn kéo
tay nàng ra, cố ý nói móc:“Không nghĩ răng nàng lợi hại như vậy, sức mạnh không
thua xà tộc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận