Xà Vương Tuyển Hậu

Hơi thở an bình tràn ngập trong tẩm thất, im lặng, lại im lặng đến rất hạnh phúc.

Đột nhiên, Huyên Trữ từ trong lòng Hắc Khi Phong ngẩng đầu, đôi mắt nhiễm một tia khó xử.

Hắc Khi Phong lập tức phác giác ra nàng có tâm sự, hắn vươn tay vuốt dọc theo những sợi tóc mềm của nàng, đôi mắt đen dịu dàng nhìn nàng.

“Huyên nhi, sao nàng lại đột nhiên không vui? Có tâm sự gì, nói với ta, ta giúp nàng giải quyết.”

Nàng có chút sầu não nhìn hắn, đáy mắt mang theo vẻ oán trách nhàn nhạt.

“Đều tại chàng, trêu hoa ghẹo nguyệt!”

Nghe vậy, Hắc Khi Phong cảm thấy oan uổng, hắn nhíu nhíu mày, lập tức liền ý thức được.

“Huyên nhi, nàng lo chuyện liên thân của Lăng Nguyệt công chúa sao? Nàng nghĩ oan cho ta, ta chưa từng chính miệng đồng ý qua, hơn nữa ta cũng nói rõ với nàng ta rồi, đời này, ta chỉ sẽ có một thê tử là nàng, tin ta, ta chỉ thương một mình nàng.”

Hắn đến gần hai má nàng, hôn nhẹ.

Huyên Trữ nghiêng má, tránh nụ hôn của hắn, có chút rầu rĩ mím môi.

“Nhưng... nhưng ta đã đáp ứng với Lăng Nguyệt công chúa là sẽ rút lui khỏi quan hệ giữa hai người, ta... ta bây giờ lại không giữ lời, sẽ tổn thương đến nàng ta.”

“Ngốc, ta cũng không phải vật phẩm, cho dù nàng ‘nhẫn tâm’ nhượng ta lại, nhưng cũng phải xem ta có nguyện ý tiếp nhận chủ nhân mới trong tim hay không a, nàng không có tổn thương ai cả, chỉ là ta luôn tổn thương nàng, bảo bối của ta, đừng lo lắng nữa, ta sẽ đau lòng, ta yêu nàng.”

Hắn thâm tình nỉ non bên tai nàng, trấn an trái tim bất an bởi vì áy náy của nàng.

Nghe lời đường mật của hắn, hốc mắt Huyên Trữ âm thầm đỏ lên.

Thẳng đến giờ phút này, nàng cũng còn chưa dám tin tưởng, Phong của nàng... thật sự trở lại bên nàng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại bên nàng.

Nàng thoáng ngẩng đầu, run run vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào hai má anh tuấn như trước của hắn.

“Phong, chàng nói lại lần nữa được không?” Đôi mắt nàng tràn đầy thủy quang, đáy mắt vẫn như cũ mang theo vẻ sợ hãi.

Hắn nhìn nàng thật sâu.

“Huyên nhi, ta yêu nàng, rất yêu nàng.” Hắn thâm tình cười, đưa tay dán vào bàn tay nàng đang phủ trên mặt hắn, ánh mắt nóng bỏng rực rỡ.

Nàng vui mừng cảm thụ sự ấm áp của hắn, lần này thật sự không phải ảo giác, đúng là Phong, Phong đã trở lại bên nàng.

Giọng nói kia, dung nhan kia, đôi mắt dịu dàng kia, là Phong của nàng, chân chân thật thật ở trước mặt nàng, đang thâm tình nhìn nàng.

Từ nay về sau, nàng sẽ canh giữ bên hắn, không bao giờ để hắn rời khỏi nàng nữa, không bao giờ nữa...

Tim, đập rất nhanh, nhìn đôi mắt dịu dàng của hắn, nàng kích động ôm hắn, đem thân mình gắt gao dán sát vào lồng ngực hắn, không lưu một chút khe hở, rất lâu không nói chuyện.

Hắc Khi Phong tùy ý để nàng ôm, tay hắn, cũng ôm chặt nàng, để nàng cảm giác chân thật về sự tồn tại của mình.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác bả vai tựa hồ bị ướt, hắn chấn động, đau lòng xẹt qua dưới đáy mắt.

Hết thảy đều im ắng, đợi nàng phát tiết xong, Hắc Khi Phong nhẹ nhàng đẩy nàng ra, chuyên chú nhìn gương mặt yêu kiều mềm mại của nàng, chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ ẩm ướt của nàng.

Huyên Trữ để tùy ý hắn lau, tuyệt không trốn tránh hai mắt đẫm lệ của mình bại lộ ở trước mặt hắn nữa.

“Huyên nhi, ngoan, đừng khóc, ta ở bên nàng, mãi mãi cũng ở bên nàng, sau này không nuốt lời nữa, tin tưởng ta một lần nữa, được không?”

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lại chân thành, một đôi mắt cơ hồ chịu không được nhu tình tràn đầy.

Huyên Trữ vừa khóc vừa cười mà gật đầu: “Ừm, ta tin chàng, cũng chỉ muốn tin chàng.”

Nghe được lời nàng, trong đầu hắn xẹt qua một câu nói của hắn, hắn nở nụ cười.

“Được, vậy chúng ta cũng chỉ tin tưởng lẫn nhau, ai nuốt lời sẽ bị trời...”

Lời hắn còn chưa nói xong, Huyên Trữ lập tức vươn tay đặt trên môi hắn.

“Không, không cần thề, ta không cần chàng thề.” Đôi mắt nàng nảy lên chút lo lắng.

Tiếp theo, nàng cười ngọt ngào: “Phong, chỉ cần chàng đặt ta trong tim, bao nhiêu câu thề cũng bù không được, không phải sao?”

Đúng vậy, chỉ cần đặt nàng trong tim, hắn cũng sẽ nhớ mà đối xử tốt với nàng, sẽ không để nàng rơi lệ nữa.

Trí nhớ sẽ biến mất, nhưng cảm giác yêu sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Vì thế, hắn nghiêm túc gật đầu: “Được, mãi mãi đặt nàng trong tim.”

Nàng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, sau đó ôm lấy cổ hắn, môi đỏ mọng nhẹ nhàng ấn lên bạc môi hắn.

“Ta cũng yêu chàng.” Nàng ngây thơ nói.

Tiếp theo, nàng liền cảm thấy bên hông chặt lại, môi hai người càng thêm gần sát.

“Huyên nhi, ta rất muốn hảo hảo mà hôn nàng.”

Giọng hắn khàn khàn dán lên môi nàng mà nói, lập tức liền hôn cánh môi nàng, miên man hôn.

Nụ hôn nóng bỏng trong tim của hai người tạo ra từng đợt đập cực nóng, xuyên qua nụ hôn triền miên, bọn họ lùng tìm tim của đối phương, linh hồn của đối phương, dây dưa.

Dần dần, nàng dưới, hắn trên, hắn mơn trớn từng đường cong trên cơ thể nàng, tạo cho nàng từng trận vui thích.

Huyên Trữ rên nhẹ, bắt lấy một tia lý trí cuối cùng của mình lo lắng cho hắn: “Phong, chàng... chàng hiện tại thật sự có thể chứ?”

Nghe vậy, hắn thoáng ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng nhìn chăm chú vào nàng, bạc môi gợi lên một tia cười ôn nhu.

“Huyên nhi, ta không sao, chỉ cần là nàng, ta sẽ ổn, nàng sẽ cảm nhận được.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói hắn trở nên ái muội, khuôn mặt tuấn tú ửng lên vết hồng.

Hai má Huyên Trữ ửng đỏ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cười đến thẹn thùng lại giảo hoạt: “Phong,chàng lại mặt đỏ.”

Câu trả lời của hắn chỉ là cúi người tiếp tục hôn nàng, không hề cho nàng bất hội nào trêu chọc hắn.

Hồi lâu, tiếng rên nhẹ dần dần biến thành thở dốc, ngây thơ, trầm thấp, động tình...

“Phong, ta muốn có con của chàng.”

“Được, nàng muốn bao nhiêu đứa ta cũng cho nàng.”

“Không cần nhiếu, sinh con rất đau đó, Á... Chậm... Chậm một chút...”

“Rất đau vậy không cần sinh đâu... Chậm không được.”

“Không được, nhất định phải sinh!”

“Được được được, đều nghe lời nàng...”

Tiếng nói của nam nhân cuối cùng biến mất trong nụ hôn sâu, thời khắc đặc biệt, hắn vẫn là thích nghe nàng vì hắn mà rên rĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui