Xà Vương Tuyển Hậu

Đi tới cách trước mặt hồng y nữ tử không xa, Cô Ngự Hàn gắt gao kéo lấy Bối Bối không cho nàng tiếp tục đi tới.

“Tiểu Bối Bối, sự tình không phải như nàng tưởng tượng đâu.” Hắn cúi đầu ở bên tai nàng kêu oan.

Bối Bối quay đầu nhìn hắn, đáy mắt xẹt qua một tia giảo quyệt, nhếch đôi môi đỏ mọng: “Sự tình chính là như ta tưởng tượng.”

“Tiểu Bối Bối.” Cô Ngự Hàn buồn rầu cau mày.

Tiếp theo, hắn cảm giác được Bối Bối âm thầm vỗ tay hắn, căn cứ vào khế ước ngầm giữa phu thê hai người, hắn hiểu ý của nàng.

Nàng đang trấn an hắn, đang nói cho hắn biết nàng không có giận.

Chỉ là, vì sao? Chẳng lẽ…

Hắn rũ mắt nhìn nàng, đáy mắt hàm chứa vẻ mê muội sâu sắc.

“Tướng công, xem biểu hiện của ta đi.” Ở chỗ người khác không nhìn thấy, nàng lén nháy mắt với hắn.

Nhìn thấy ánh mắt của nàng, trái tim thắt chặt của hắn rốt cuộc cũng nới lỏng.

Cảnh báo hủy bỏ, hắn nhướng nhướng mi, quyết định duy trì sự im lặng để xem nương tử của hắn rốt cuộc muốn chơi trò gì.

Bối Bối quay đầu nhìn hồng y nữ tử, cười tủm tỉm nói: “Vị cô nương này, ngươi nói ngươi cùng tướng công nhà ta không minh không bạch, người làm chính thê ta đây rất tò mò ngươi là khi nào quen biết tướng công nhà ta?”

Hồng y nữ tử không nghĩ tới sẽ có đoạn này.

Nàng há hốc mồm, có chút vô thố vụng trộm nhìn về phía Hắc Khi Phong, kế tiếp nàng nên diễn như thế nào a?

Hắc Khi Phong mím môi, gắt gao cau mày.

Hồng y nữ tử biết lúc này không còn biện pháp nào, đành phải kiên trì nói: “Là… Là ở ngõ phía tây đầu đường kinh thành, nô gia lúc ấy vừa vặn bị cướp, là Hàn… ”

“Hử?” Mắt của Bối Bối thoáng nheo lại, ánh mắt có chút uy hiếp bắn về phía hồng y nữ tử.

Trước mặt nàng còn dám mà gọi tên thân mật của tướng công thân ái nhà nàng, hừ hừ!

Nhìn ánh mắt Bối Bối đột nhiên trở nên thực hung ác, hồng y nữ tử ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa.

Thấy thế, Bối Bối có chút vừa lòng cong đôi môi đỏ mọng, khá khen cho “diễn viên” này còn có chút năng lực tùy mặt gửi lời.

Đừng tưởng rằng nàng không nhìn thấy nàng ta nháy mắt ra hiệu với Hắc Khi Phong, ha ha…

Xem nàng giúp tướng công thân ái của nàng lật lại cục diện như thế nào đây.

Nàng rất tốt bụng mà vươn tay đỡ hồng y nữ tử đứng dậy.

Hồng y nữ tử có chút bất an đứng lên, ánh mắt dao động chỉ là không dám nhìn thẳng vào mắt Bối Bối, vì sao nàng cảm thấy Vương hậu nương nương hình như nhìn thấu nàng vậy, nàng không khỏi vô thố lại liếc nhìn Hắc Khi Phong một cái.

Lúc này, liền ngay cả Cô Ngự Hàn cũng bắt được ánh mắt của nàng ta, hắn lựa chọn bất động thanh sắc đứng ở bên Bối Bối.

Xem ra, hảo nương tử thân ái của hắn đứng bên phe hắn, ha…

Bối Bối nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương, ngươi là khi nào thì quen biết tướng công nhà ta, cụ thể thời điểm nào?”

“Chính là vài ngày trước.” Nàng có chút hoang mang nhìn Bối Bối một cái, sau đó nói bừa một thời điểm.

“Vài ngày là bao nhiêu ngày?” Giọng nói của Bối Bối đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

Hồng y nữ tử bị uy nghiêm của nàng dọa, đầu óc có chút lắp bắp: “Là… là ba ngày trước… ”

“Nói nhảm! Ba ngày trước tướng công ta mỗi ngày dính với ta, hắn thậm chí ngay cả chính điện cũng chưa từng đi ra một bước, huống chi là xuất cung.” Lời nói của Bối Bối càng thêm sắc bén.

Ngay sau đó, nàng hống hách bước lên một bước, hồng y nữ tử không khỏi lui về một bước.

“Vương hậu nương nương, nô gia… nô gia… ” Nàng hoảng ngay cả nói cũng không xong.

Bối Bối nhếch môi cười, đột nhiên chuyển đề tài: “Ngươi nhận lợi ích của Hắc Khi Phong phải không?”

“Không… Có, a! Ta… ” Hồng y nữ tử hoàn toàn không nghĩ đến Bối Bối lại đột nhiên nói sang chuyện khác, nàng nhất thời vô ý liền lỡ miệng.

Như thế, mọi người đều hiểu, chỉ là… Hắc Khi Phong không phải Hắc Vương vừa nhậm chức của Hắc Phong quốc sao? Làm sao lại gây trò đùa dai này?

Hơn nữa, Hắc Vương ở đâu?

Tựa như hiểu rõ nghi vấn của mọi người, Bối Bối xoay người đi hướng Hắc Khi Phong, cười đến thực vô tội: “Hắc Khi Phong, thật ngại quá, không cẩn thận phá hủy kế ngươi tỉ mỉ bày ra rồi.”

Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, thì ra hắn chính là Hắc Vương, khó trách mới vừa rồi khí thế cuồng ngạo như vậy.

Hắc Khi Phong mím bạc môi, thản nhiên nói với hồng y nữ tử: “Ngươi lui ra.”

Hồng y nữ tử nhanh chóng chạy ra.

Vừa ra diễn cư nhiên đã hạ màn như vậy.

Cô Ngự Hàn cười híp mắt ôm thắt lưng nàng: “Nương tử, cám ơn nàng tín nhiệm vi phu như vậy.”

Bối Bối cười với hắn lộ ra lúm đồng tiền: “Đương nhiên, ta không tin chàng thì tin ai, chàng là tướng công của ta mà.”

Vừa dứt lời, nàng liền cảm giác bàn tay to ôm nàng càng thêm chặt.

Ha ha… Tướng công thân ái của nàng bây giờ nhất định rất cảm động.

Không đoán sai, Cô Ngự Hàn xác thực rất cảm động lại tình thâm chăm chú nhìn nàng.

“Được rồi, trò cười kết thúc, chính kịch ̣cũng nên lên sân khấu.” Bối Bối đi đến bên Huyên Trữ.

“Công chúa chúng ta sẽ chọn phò mã, chờ một chút nàng đi đến bên ai, người đó chính là phò mã của nàng.”

Bối Bối vừa nói xong, các công tử tham tuyển dưới đài đều thoáng hít sâu, sau đó thần thái nghiêm chỉnh, nín thở chờ đợi.

Huyên Trữ được thị nữ đỡ từng bước một đi xuống bậc thang.

Từng bước chân di động của nàng, hô hấp của mọi người cũng căng thẳng đến cực điểm.

Chậm rãi, nàng lướt qua một rồi lại một công tử, trong tiếng thở dài thổn thức mà chậm rãi đi hướng Hắc Khi Phong.

Ngay tại lúc nàng muốn đứng lại, Cô Ngự Hàn đột nhiên âm thầm thi pháp đẩy nàng sang người bên cạnh.

“A… ” Nàng kinh hô một tiếng bị đẩy đi.

Cục diện lập tức chuyển tiếp đột ngột.

Ngay tại thời điểm nàng tưởng mình sẽ “chọn sai”, chỉ thấy trước mắt đột nhiên hoa lên, một bóng người hiện lên trước mắt, đứng thẳng.

Sau đó, nàng liền thẳng tắp nhào vào lồng ngực người nọ.

Nàng không thấy rõ ràng là ai, dưới tâm trạng tâm hoảng ý loạn chỉ có thể dựa vào ý nguyện của mình muốn giãy dụa mà lui ra.

Người nàng muốn chọn là Phong, không phải người khác a.

“Huyên nhi.” Một giọng nói trầm ổn quen thuộc từ đỉnh đầu hạ xuống, thành công làm nàng ngừng giãy dụa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui