Xác Ấm

“Julie.”

“Gì cơ?”

“Lại đây. Nhìn xem.”

Gió thổi lật phật qua những tấm kính vỡ bao quanh bệnh viện nơi chúng tôi đang tìm kiếm đồ đạc. Julie bước đến bên mép cửa sổ với tôi và nhìn xuống.

“Nó đang làm gì thế?”

“Anh không biết.”

Trên con phố phủ tuyết bên dưới, một Xác Sống đơn độc đang đi thành vòng tròn. Nó va vào một chiếc ô tô, loạng choạng, rồi chậm rãi lùi về phía một bức tường, và quay lưng đi theo hướng khác. Nó không kêu lên một tiếng nào và có vẻ như không nhìn ngó gì cả. Julie và tôi nhìn nó một lát.

“Em không thích thế này,” nàng nói.

“Ừ.”

“Nhìn… buồn quá.”


“Ừ.”

“Nó bị sao thế nhỉ?”

“Chịu.”

Xác Sống đó đứng lại ở giữa phố, người lảo đảo. Mặt nó không có chút biểu hiện nào. Chỉ là một lớp da phủ lên hộp sọ.

“Em không biết cảm giác đó như thế nào,” nàng nói.

“Cái gì cơ?”

“Khi biến thành chúng ấy.”

Tôi quan sát Xác Sống nọ. Nó bắt đầu lảo đảo mạnh hơn, rồi gục xuống. Nó nằm nghiêng ở đó, mắt nhìn vỉa hè phủ băng, và không hề cử động.

“Nó đang…?” Julie lên tiếng, rồi ngưng lại. Nàng mở to mắt nhìn tôi, rồi quay lại nhìn cái xác rúm ró nằm kia. “Có phải nó vừa chết không?”


Chúng tôi im lặng chờ đợi. Cái xác không nhúc nhích. Tôi thấy một cảm giác run rẩy đâu đó trong sâu thẳm, như có những vật nhỏ xíu đang bò dọc cột sống.

“Đi thôi,” Julie nói và quay đi. Tôi theo nàng vào trong bệnh viện. Suốt chặng đường về nhà chúng tôi không nghĩ ra điều gì để nói.

* * *

Dừng lại.

Hãy hít những hơi thở vô ích ấy đi. Hãy vứt bỏ cái mẩu sự sống mi đang đưa lên miệng đây. Mi đang ở đâu? Mi đã ở đây bao lâu rồi? Dừng lại ngay. Mi phải dừng lại.

Nhắm nghiền đôi mắt cay sè của mi lại, và hãy cắn một miếng nữa.

SÁNG HÔM SAU, vợ tôi tìm thấy tôi ngồi gục bên một trong những ô cửa sổ cao từ sàn đến trần nhìn ra đường băng. Mắt tôi mở to, đầu bám bụi. Đầu tôi ngoẹo sang một bên. Ít khi tôi để cho mình trông giống xác chết thế này.

Có gì đó không ổn với tôi. Trong bụng tôi có cảm giác trống rỗng nôn nao, cảm giác pha trộn giữa cơn đói xé ruột xé gan và cơn say chuếnh choáng. Vợ tôi túm lấy tay tôi kéo tôi đứng dậy. Cô ta bước đi, lôi theo tôi phía sau như một cái va li kéo. Tôi cảm thấy cơm giận nóng rực tràn qua người, và tôi cất tiếng nói với cô ta. “Tên,” tôi nói, gườm gườm nhìn tai cô ta. “Tên?”

Cô ta ném cho tôi một cái nhìn lạnh lùng và tiếp tục bước.


“Việc làm? Trường?” Giọng tôi chuyển từ tra hỏi sang chất vấn. “Phim? Bài hát?” Những câu hỏi trào ra khỏi miệng tôi như dầu trào ra khỏi một ống dẫn bị vỡ. “Sách?” tôi quát lên. “Tranh? Thức ăn? Nhà? Tên?”

Vợ tôi quay lại và nhổ vào tôi. Nhổ vào áo tôi thực sự, gầm gừ như một con thú. Nhưng ánh mắt cô ta khiến cơn giận của tôi nguội lạnh ngay tức khắc. Cô ta đang… sợ. Môi cô ta run lên. Tôi đang làm gì thế này?

Tôi nhìn xuống sàn. Chúng tôi đứng im lặng mấy phút. Rồi cô ta đi tiếp, và tôi đi theo, cố rũ bỏ đám mây đen kỳ lạ đã bao trùm lấy tôi.

* * *

Vợ tôi dẫn tôi đến một quầy hàng lưu niệm trống trơn đã bị thiêu trụi và rên lên một tiếng to. Hai đứa con chúng tôi bước ra từ sau một giá sách bị đổ, đầy những cuốn sách bán chạy nhất sẽ không được ai đọc. Mỗi đứa đang gặm một cánh tay người, đã hơi ngả màu nâu ở đầu, không còn tươi nữa.

“Lấy… ở đâu?” tôi hỏi chúng. Chúng nhún vai. Tôi quay sang bảo vợ tôi. “Cần thứ… tốt hơn.”

Vợ tôi nhíu mày và chỉ vào tôi. Cô ta gừ gừ vẻ bực bội, và mặt tôi xịu xuống vì bị mắng một cách chính đáng. Đúng là tôi đã không tỏ ra là một ông bố giàu trách nhiệm. Liệu ta có thể mắc phải chứng khủng hoảng tuổi trung niên không, khi mà ta không biết mình bao nhiêu tuổi? Tôi có thể khoảng ba mươi tuổi, hoặc mười tám mười chín. Có khi tôi trẻ hơn Julie cũng nên.

Vợ tôi hực lên một tiếng với bọn trẻ và chỉ về phía hành lang. Chúng gục đầu xuống và phát ra một tiếng than thở khò khè, nhưng vẫn đi theo chúng tôi. Chúng tôi đang đưa chúng đến trường lần đầu tiên.

* * *

Một số người trong chúng tôi, có lẽ cũng chính là những Người Chết chăm chỉ đã xây nên cái nhà thờ bằng bậc thang của đám Xương Khô, đã dựng cả một “phòng học” trong khu ăn uống bằng cách xếp các va li nặng thành những bức tường cao. Khi tôi và vợ con lại gần, chúng tôi nghe thấy những tiếng rên rỉ và kêu la phát ra từ trong đấu trường ấy. Trước cửa ra vào là một đám trẻ con đứng xếp hàng chờ tới lượt. Vợ chồng tôi dẫn hai đứa con đến cuối hàng rồi đứng xem bài học đang diễn ra.


Năm đứa bé Người Chết đang vây quanh một Người Sống gầy còm, tuổi cỡ trung niên. Ông ta lùi về phía đống hành lý, luống cuống nhìn phải nhìn trái, hai bàn tay trống không cuộn lại thành nắm đấm. Hai đứa bé xông vào cố túm tay ông ta kéo xuống, nhưng ông ta đẩy chúng ra. Đứa thứ ba cắn một mẩu ở vai ông ta và người đàn ông thét lên như bị một vết thương chí tử, bởi vì quả thực là như vậy. Từ bị Xác Sống cắn, cho tới chết đói, cho tới tuổi già và bệnh tật thông thường, có rất nhiều cách để chết trong thế giới mới này. Có rất nhiều cách khiến Người Sống gục ngã. Nhưng ngoại trừ một số người bị ăn hết hoặc mất não, tất cả mọi con đường đều dẫn đến chúng tôi, những Người Chết, và cuộc sống bất tử chẳng lấy gì làm huy hoàng của chúng tôi.

Sự biến đổi sắp tới khiến người đàn ông kia như đờ đẫn cả đi. Một đứa bé cắn ngập răng vào đùi ông ta, nhưng ông ta còn chẳng thèm giật mình nữa, mà chỉ cúi xuống và đập đầu nó bằng cả hai nắm tay cho tới khi sọ nó sụp xuống và cổ nó gãy đánh đốp một tiếng. Nó loạng choạng lùi ra, mặt cau có, đầu vẹo sang một bên.

“Sai!” thầy giáo của chúng quát. “Cắn… cổ!”

Bọn trẻ lùi lại và cảnh giác quan sát người đàn ông.

“Cổ!” thầy giáo nhắc lại. Rồi thầy và viên trợ giảng lê bước vào đấu trường, chồm lên người đàn ông, dúi ông ta xuống đất. Thầy giáo giết người đàn ông và đứng dậy, máu chảy ròng ròng xuống cằm. “Cổ,” thầy lại nói, đưa tay chỉ cái xác.

Năm đứa trẻ ngượng ngùng đi ra, và năm đứa tiếp theo được đẩy vào phòng. Hai đứa con tôi ngước lên nhìn tôi vẻ lo lắng. Tôi vỗ đầu chúng.

Chúng tôi nhìn người chết bị kéo ra để ăn, và người tiếp theo bị lôi vào phòng học. Người này đã già, tóc đã bạc, nhưng rất to con, có lẽ trước kia từng là nhân viên An ninh. Phải đến ba người đàn ông mới có thể lôi ông ta vào đấu trường một cách an toàn. Họ ném ông ta vào một góc rồi đứng canh ở cửa ra vào.

Năm đứa bé trong phòng có vẻ lo ngại, nhưng thầy giáo quát lên ra lệnh cho chúng, và chúng bắt đầu tấn công. Khi đến gần, cả năm đứa xông vào cùng một lúc, hai đứa giữ hai tay người đàn ông, còn đứa thứ năm cắn cổ. Nhưng ông già khỏe đến không ngờ. Ông ta xoay người ném mạnh hai đứa về phía bức tường xây bằng va li. Cú va đập khiến bức tường rung lên, và một chiếc va li kim loại nặng đổ từ trên xuống. Người đàn ông cầm chiếc va li, giơ nó lên cao, rồi đập mạnh xuống đầu một đứa trẻ. Sọ nó vỡ nát, não bắn ra ngoài. Nó không hề kêu hay co giật hay run rẩy, nó chỉ co rúm lại thành một đám chân tay sõng soài trên mặt đất như thể nó đã chết từ nhiều tháng nay rồi. Rốt cuộc thì cái chết cũng đã bắt được nó với sự chấm hết muộn màng.

Cả lớp im phăng phắc. Bốn đứa trẻ còn lại lùi ra khỏi đấu trường. Không ai để ý đến mấy người lớn chạy vào trong để xử lý ông già kia. Tất cả chúng tôi đều nhìn cái xác rúm ró của đứa bé với vẻ rầu rĩ cam chịu. Chúng tôi không thể biết ai trong số những người lớn đang tập hợp ở đây là bố mẹ nó, vì vẻ mặt chúng tôi ai cũng như nhau. Cho dù họ là ai thì họ cũng sẽ sớm quên nỗi mất mát này thôi. Chỉ đến mai là đám Xương Khô sẽ xuất hiện với một đứa trẻ khác để thay thế đứa này. Chúng tôi lúng túng im lặng mấy giây để tưởng niệm đứa bé mới bị giết, rồi lớp học lại tiếp tục. Mấy bậc phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi không biết cái vòng tròn cuộc sống méo mó đảo lộn này có nghĩa là gì. Hoặc có khi chỉ là tôi tưởng tượng ra thế thôi.

Sắp đến lượt hai đứa con tôi. Chúng chăm chú theo dõi bài học, thỉnh thoảng còn rướn chân lên để nhìn, nhưng chúng không tỏ vẻ sợ hãi. Chúng bé hơn những đứa khác, và có lẽ sẽ chỉ phải đối mặt với một người đã quá yếu không còn chống cự nổi nữa, nhưng chúng không biết điều này, và đó cũng không phải là lý do chúng không thấy sợ. Khi cả thế giới được dựng nên bởi cái chết và sự kinh hoàng, khi cuộc sống chỉ là một tình trạng hoảng loạn không bao giờ ngừng, thì ta khó có thể lo lắng chỉ vì một điều duy nhất. Những nỗi sợ cụ thể đã chẳng còn quan trọng gì. Chúng tôi đã thay thế chúng bằng một tấm chăn bóp nghẹt khủng khiếp hơn nhiều.

* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận