Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Kiều Bùi cũng không có lộ ra dáng vẻ lúng túng, anh lại tán gẫu với cô mấy câu.

Ngược lại sau khi nói hết những lời đó, anh không nháy một cái nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nói: "Không còn sớm, em ngủ lại đi."

Kiều Hân "a" một tiếng, cô có một loại cảm giác giống như trở về trước kia.

Kiều Hân cũng không biết mình ruốt cuộc thế nào rồi? Cô hẳn là rất ghét Kiều Bùi chứ, nhưng ở trong một thời gian rất lâu, cô và Kiều Bùi ở chung
một chỗ, cuộc sống cũng là thoải mái bình tĩnh như vậy. Cô từng cảm thấy vui vẻ, cũng có thể nói cho tới bây giờ, đó là khoảng thời gian cô cảm
thấy hạnh phúc nhất.

Kiều Hân có thể cảm thấy Kiều Bùi thay đổi.

Anh hẳn đang không ngừng thay đổi chính mình, điều này làm cho Kiều Hân có
chút không biết theo ai, mà ở một phương diện khác, có lẽ là phụ tá Lý
đến khiến trường học quản lý so với trước kia đã tăng lên một bậc, vì
vậy làm cho tiền lương những giáo viên dạy thêm như bọn họ nhiều thêm
một chút, còn có chính là dưới sự an bài hợp lý, thời gian lại càng
nhiều hơn rồi.

Kiều Hân cũng có nhiều thời gian có thể vui chơi,
cô cũng không có địa phương nào muốn đi. Lúc đầu đi chung với Kiều Bùi,
du ngoạn như thế nào đều là nghe theo an bài của Kiều Bùi.

Ngược lại Đỗ Thiến Thiến đột nhiên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô muốn đi tắm suối nước nóng không?

Loại thời tiết này ngâm suối nước nóng một đêm sẽ rất thoải mái, Kiều Hân liền đồng ý đi.

Kết quả sau khi đến đó, vốn là hai người cầm đồ đi tắm suối nước nóng rồi,
nhưng Đỗ Thiến Thiến đi tới nửa đường, chợt nhớ tới để quên đồ trong
phòng, nhất định trở về lấy, Kiều Hân liền chờ cô dưới tàng cây.

Mới đầu cô cũng không có cảm thấy gì, nhưng dần dần cô mới phát hiện không
đúng lắm, chỗ này quá yên tĩnh rồi. Mặc dù lúc này không phải chủ nhật,
nhưng bên trong suối nước nóng không thể yên tĩnh, không có người nào
như vậy được?

Cô đang buồn bực, chợt cảm giác đèn đường trên đỉnh đầu đang nhấp nháy.

Các cô tới trễ, lúc này sắc trời sớm tối, một đường đi tới đều là dựa vào
đèn đường chiếu sáng, hơn nữa không riêng gì ánh đèn trên đỉnh đầu cô,
ngay cả ánh đèn nơi xa cũng đều tắt trong nháy mắt.

Lúc Kiều Hân
đang kinh ngạc, chợt cảm giác đỉnh đầu có cái gì đó nở rộ, cô liền sợ
ngây người, vội vàng ngẩng đầu lên. Vật kia nhanh vô cùng, rất nhanh bầu trời liền tuôn ra một mặt cười.

Sau mặt cười là pháo hoa xinh
đẹp hơn, không riêng gì trên bầu trời, giống như được sắp xếp, ở chỗ
không xa phía sau của cô, pháo hoa không ngừng phun lên.

Cô nhìn
một lát, âm thanh còn có ánh sáng rốt cuộc yếu dần, khắp nơi vang lên âm nhạc êm dịu. Kiều Hân cảm thấy âm nhạc này rất quen tai, cô nghe trong
chốc lát, tựa như nhớ tới cái gì.

Cô mơ hồ nghĩ, ban đầu anh dạy cô khiêu vũ, đúng là bài nhạc này.

Đó là năm thứ hai đại học của cô, trường học của bọn họ tổ chức hoạt động. Sau khi Kiều Bùi biết, cố ý dạy cô khiêu vũ, nhưng sau đó không biết vì sao trường học lại hủy bỏ hoạt động.

Sau này cô cũng chưa bao giờ khiêu vũ bên ngoài với Kiều Bùi.

Như có một dự cảm, Kiều Hân an tĩnh chờ đợi, cuối cùng Kiều Bùi đi tới từ một con đường khác.

Trong tay anh ngược lại không có cầm gì, Kiều Hân cũng không lộ ra dáng vẻ
tức giận, trong nháy mắt nhìn thấy pháo hoa, cô đã biết chính là Kiều
Bùi làm rồi.

Đây chính xác là Kiều Bùi phân phó Đỗ Thiến Thiến làm, Đỗ Thiến Thiến vẫn rất muốn tác hợp bọn họ.

Đoán chừng Đỗ Thiến Thiến còn cảm thấy mình làm rất đúng đấy.

Chờ sau khi Kiều Bùi đến gần, Kiều Hân bình tĩnh nói với Kiều Bùi, "Không
phải em không có tình cảm với anh, nhưng anh có khúc mắc. . . . . ."

Kiều Bùi không lên tiếng, anh xoay người đi phía trước giống như đang dẫn đường.

Chỗ này rất an tĩnh, hai bên đường bởi vì thời tiết rét lạnh nên không có
thực vật nào nở rộ, ngược lại có một ít bụi cây màu xanh vẫn còn ở đây,
phía trên treo một chút đồ trang trí gì đó.

Kiều Hân vội vàng đi theo, an tĩnh làm bạn ở bên cạnh Kiều Bùi.

Kiều Bùi bình tĩnh nói: "Anh không phải là đứa bé của nhà họ Kiều."

Kiều Hân kinh hãi, nhưng rất nhanh cô liền trấn định lại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Bùi.

Thật ra thì cô đã sớm hoài nghi, thậm chí còn đang buồn bực nếu mình không
phải là đứa bé nhà họ Kiều, tại sao Kiều Bùi không dùng phương thức ôn
hòa hơn để đối xử với mình. . . . . .

Kiều Bùi đã dừng bước, "Anh vẫn luôn có khúc mắc."

Trong lúc nhất thời, Kiều Hân nói không ra lời, cô nhớ lại thái độ của những
người nhà họ Bùi kia, còn có dáng vẻ của ba với Kiều Bùi.

Chỉ là cô không dám suy nghĩ quá kỹ càng, lúc này rốt cuộc cô mới có một chút đầu mối.

Cho nên anh mới có thể....mới có thể đối với cô như vậy ư?

Kiều Hân an tĩnh chờ lời kế tiếp của anh.

"Nếu như em không muốn gả cho anh, vậy anh làm con rể nhà họ Kiều được
không? Dù sao anh cũng là họ Kiều." Giọng điệu của anh nhu hòa đến mức
không thể tưởng tượng nổi.

Kiều Hân biết đây đã là lời thâm tình
nhất mà Kiều Bùi có thể nói ra, cô trầm mặc trong chốc lát mới khe khẽ
gật đầu một cái, nói: "Nhưng em cần thêm thời gian. Kiều Bùi, anh cho em thời gian được không? Em nghĩ một ngày nào đó trong tương lai, em sẽ
muốn tiếp nhận anh. . . . . ."

HẾT - OPEN ENDING nhé mọi người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui