Đến khoảng bảy giờ tối, mọi người tụ tập trong sân trước nhà của chú Trần tổ chức tiệc nhậu. Cứ mỗi thứ sáu cuối tuần lại diễn ra buổi ăn uống trò chuyện để giải tỏa áp lực, đồng thời cũng giúp anh em làm chung thân thiết hơn.
Trừ hai kẻ vẫn độc thân là Hoàng Thành và Gia Đoàn, Đô Nan đưa bạn gái đến cùng, dĩ nhiên cũng không thiếu phần Giả Khinh Huân đưa bạn gái ra mắt.
Lúc ngồi cùng nhau, Hoàng Thành vẫn là người khuấy động bầu không khí bữa tiệc, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đều lần lượt mang ra thảo luận.
Hoán Hiểu Đan ngồi giữa Giả Khinh Huân và bạn gái Đô Nan, bạn gái Đô Nan lớn hơn cô vài tuổi, tính cách cũng khá nhiệt tình dễ gần.
Tuy nhiên dù không nhìn thẳng, Hoán Hiểu Đan cũng cảm nhận được một ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô muốn tự nhiên thoải mái cũng không được.
Quả nhiên nhập tiệc được một lúc, sự nhẫn nại của Chi Linh kéo dài không được quá lâu. Ngay khi bầu không khí náo nhiệt vừa hạ xuống, Chi Linh đã tấn công trực diện vào Hoán Hiểu Đan.
“Từ lúc anh Khinh Huân dọn đến đây, không thấy chị ghé thăm lần nào, mấy dịp lễ quan trọng cũng không thấy anh ấy ra ngoài chơi với chị, nên lúc biết anh ấy có bạn gái, em không tin nổi.”
Nhận được câu hỏi dò xét, Hoán Hiểu Đan vừa nhìn qua phía Chi Linh ngồi đối diện đã nhận lại được ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Có điều, Hoán Hiểu Đan còn chưa mở miệng, Giả Khinh Huân cũng chưa lên tiếng, Hoàng Thành đã nhiệt tình trả lời thay: “Em dở thật đó, đã gọi là yêu xa thì đâu phải lúc nào muốn gặp cũng gặp được.”
Hoàng Thành vừa dứt lời, Hoán Hiểu Đan nhếch nhẹ hai khoé môi, từ tốn nói thêm vào: “Đúng vậy, muốn gặp... không dễ chút nào.”
Không gian vốn đang vui vẻ, nhưng sau khi Chi Linh khơi chuyện, thêm câu trả lời mang hàm ý sâu xa của Hoán Hiểu Đan, bầu không khí đột nhiên trầm hẳn xuống.
Vì biết về chuyện riêng của Hoán Hiểu Đan, chú Trần có hơi lo lắng khi Chi Linh vì tình cảm với Giả Khinh Huân mà gây chuyện động chạm.
Sợ khi quá trớn sẽ xảy ra chuyện ngoài kiểm soát, chú Trần hắng giọng nhắc nhở: “Chi Linh, ăn nhanh rồi về phòng ôn bài đi, hơn một tuần nữa là thi đại học rồi, đừng có mà lơ là.”
Biết chú Trần đã để tâm màn đối thoại giữa mình và con gái ông ấy vừa rồi, Hoán Hiểu Đan vì không muốn gây thêm khó xử nên chủ động tránh mặt trước.
“Hôm nay có việc phải đi ra ngoài nhiều nên hơi mệt, xin phép chú và mọi người em về nghỉ trước.”
Dứt lời, Hoán Hiểu Đan lập tức đứng dậy xoay người rời khỏi bàn, Giả Khinh Huân lúc này cũng không còn tâm trạng ở lại mà cũng rời đi.
Ngay khi Giả Khinh Huân đi khỏi, Chi Linh vẫn dõi mắt theo anh không rời, vừa nãy còn tỏ thái độ không hài lòng, bây giờ cô nàng lại mặt nhăn mày nhó mếu máo không cam tâm.
Gia Đoàn ngồi cạnh Chi Linh, thấy phản ứng ghen tức lộ liễu của cô nàng, trong ánh mắt anh ta thoáng dâng lên ý nghĩ sâu xa.
Sau khi trở về nhà, Hoán Hiểu Đan vào thẳng nhà tắm đánh răng rửa mặt trước khi đi ngủ. Cô vừa bước vào nhà tắm được vài giây, Giả Khinh Huân đã xuất hiện ở ngay cửa.
Đứng trước bồn rửa mặt gần sát chỗ Giả Khinh Huân đang đứng, Hoán Hiểu Đan vừa nặn kem ra bàn chải đánh răng, vừa liếc nhìn anh hỏi: “Sao lại đứng đó nhìn em?”
Giả Khinh Huân đứng tựa người ở vách cửa, nét mặt thoáng lên sự lo lắng, lưỡng lự một hồi anh mới lên tiếng: “Đừng để ý lời của người khác.”
“Chuyện đâu có gì mà em phải để ý.” Hoán Hiểu Đan khẽ cười: “Em cũng không sợ người khác biết em từng ở tù, em chỉ không muốn anh kẹt giữa phải khó xử.”
Ngừng lại một chút, Hoán Hiểu Đan chống hai tay lên thành bồn nghĩ ngợi, cô bất giác thở dài một hơi, sau đó mới tiếp lời: “Em biết, anh có thể quay lưng với tất cả để ở bên em, nhưng nếu muốn sống tốt, chúng ta phải biết ơn biết nghĩa.”
“Nhưng...”
“Được rồi, đừng bàn tới nữa.”
Hoán Hiểu Đan nhẹ nhàng ngắt lời của Giả Khinh Huân, ẩn ý liếc mắt nhìn anh, từ tốn đổi chủ đề: “Nếu như anh mang hơi thở đầy bia đó đi ngủ, thì đừng có hôn em.”
Mọi chuyện vốn đang rất bình thường, nhưng nghe Hoán Hiểu Đan nói xong, Giả Khinh Huân vô thức để lộ ra nụ cười ngại ngùng, thậm chí cũng có hơi xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Lát sau, Hoán Hiểu Đan lên phòng trước, Giả Khinh Huân khóa cửa tắt đèn xong mới trở lên cùng cô.
Ngay khi vừa đóng cửa phòng, Giả Khinh Huân đã không đợi được nhào đến chỗ Hoán Hiểu Đan hôn lên môi cô. Tuy nhiên còn chưa được quá ba giây, điện thoại của anh đã đổ chuông cắt ngang.
Kiểm tra người gọi đến là khách quan trọng của gara, Giả Khinh Huân không nhanh không chậm ngồi lên ngay ngắn, một tay cầm điện thoại nghe máy, một tay vẫn đang ôm bên mặt của Hoán Hiểu Đan chưa chịu buông.
Nằm gọn trong góc, nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành nghiêm túc của Giả Khinh Huân khi nhập tâm vào công việc, Hoán Hiểu Đan yên lặng ngắm nhìn anh, đồng thời đan những ngón tay vào bàn tay của anh đang đặt bên mặt mình.
Cuộc gọi chỉ kéo dài trong vài phút ngắn, cúp máy xong Giả Khinh Huân liền quay lại với Hoán Hiểu Đan. Anh đè nửa người trên lên người cô, bàn tay đang nắm cũng siết chặt lại.
“Sáng mai khách đến lấy xe nên mai anh phải ra gara sớm.”
“Ừm.” Hoán Hiểu Đan mỉm cười gật đầu, dụng ý nhắc nhở: “Vậy anh ngủ sớm đi.”
Giả Khinh Huân cố tình thở ra than vãn, tiếp đó anh ngả đầu nằm lên ngực Hoán Hiểu Đan, rầu rĩ lèm bèm: “Thật không cam tâm.”