Xăm Vào Tim Khắc Vào Tâm

Sau khi quyết định gả Chi Linh cho Gia Đoàn, chú Trần thường xuyên giám sát, kiên quyết không để cho con gái vì tình yêu mù quáng mà phá hoại hạnh phúc của người khác.

Tuy nhiên, có lẽ không cần chú Trần hay Gia Đoàn canh chừng, bởi chính Giả Khinh Huân từ lúc biết Chi Linh có ý định phá chuyện tình cảm của mình, anh đã tỏ thái độ lạnh lùng với cô ta ra mặt.

Thành công gián tiếp “chỉnh đốn tư tưởng” cho Chi Linh, Hoán Hiểu Đan cũng không độc ác dồn cô ta vào đường cùng. Hơn nữa cô và Giả Khinh Huân cũng đang lên kế hoạch ra ngoài thuê nhà, sau này sẽ không phải đụng mặt gây khó dễ đôi bên.

Vẫn giống như thường ngày, Hoán Hiểu Đan vẫn chăm chỉ đến tiệm hoa làm việc. Được một thời gian quen việc lặt vặt, cô cũng đã được dạy phối hoa và gói hoa.

Vốn tưởng mọi chuyện đang được chuyển hướng tích cực, nhưng vừa giải quyết chuyện Chi Linh xong, mẹ và bà ngoại của Giả Khinh Huân đã đến tận tiệm hoa tìm gặp Hoán Hiểu Đan.

Ngay từ lúc mẹ và bà ngoại của Giả Khinh Huân đến tìm Hoán Hiểu Đan, người ngoài không rõ mối quan hệ như Dã Thường Nghi và Lý Lệ Mai cũng nhận ra, cả hai người phụ nữ mang dáng vẻ cao sang kia không có ý tốt.

Trái lại, Hoán Hiểu Đan chẳng lo lắng hay hoảng sợ, cô thậm chí còn mỉm cười khiêu khích: “Bác và bà đến mua hoa sớm vậy, tôi với Khinh Huân vẫn chưa vội tổ chức hôn lễ đâu.”

Trước cửa tiệm hoa, Hoán Hiểu Đan một mình đứng ngẩng cao đầu, đối diện hai người phụ nữ mặt mũi lạnh lùng đang tỏ thái độ.

Phía bên trong tiệm hoa nhìn ra, Dã Thường Nghi cảm nhận được bầu không khí không tốt đôi bên, cô vội đẩy cửa bước ra kiểm tra tình hình.

“Xin hỏi có thể giúp gì cho hai vị không ạ?”

Dã Thường Nghi vừa bước ra đã cố tình nói lớn tiếng với giọng điệu hòa nhã, nhằm cắt ngang sự căng thẳng đang dâng trào. Tuy nhiên khi đáp lại, bà ngoại của Giả Khinh Huân ngoài mặt mỉm cười, thế nhưng ý tứ trong lời nói lại lộ rõ hàm ý.

“À không có gì đâu, chỉ là khi đi ngang qua, thấy một người có tiền án làm việc ở đây, nên tôi muốn ghé vào nhắc nhở mọi người trong tiệm ấy mà.”

Phút chốc nụ cười trên môi Dã Thường Nghi có hơi cứng lại, quả nhiên hai người phụ nữ này không có ý tốt. Có điều rất nhanh Dã Thường Nghi đã lấy lại nụ cười điềm tĩnh, nhẹ nhàng đối đáp: “Bà cứ yên tâm, khi tôi nhận em ấy vào làm, tôi chắc chắn đã cân nhắc kỹ. Hơn nữa, em ấy đã hoàn thành trách nhiệm, pháp luật cũng chẳng cấm người hoàn lương quay đầu.”

Nghe đến đây biết được người trước mặt là chủ tiệm hoa, mẹ của Giả Khinh Huân có hơi tò mò nghía mắt nhìn sang Dã Thường Nghi dò xét.

Thấy một cô gái chân yếu tay mềm lại như chẳng sợ trời đất, bà ta khẽ cười nhắc khéo: “Pháp luật dĩ nhiên không cấm, nhưng nếu trang đầu bài báo đưa tin về việc tiệm hoa của cô chứa chấp người từng phạm tội giết người, tôi e tiệm hoa của cô chẳng trụ nổi được bao lâu đâu.”

Lời của mẹ Giả Khinh Huân vừa dứt, Hoán Hiểu Đan đã cất lời: “Bà lại muốn viết báo đặt điều để hại cuộc đời người khác à? Tôi thật sự không hiểu tại sao, người không có đạo đức nghề nghiệp như bà lại có thể trở thành chủ biên tập.”

Thấy con mình bị nói động đến, thêm việc vốn ác cảm với Hoán Hiểu Đan, bà ngoại Giả Khinh Huân lập tức xen vào bên vực.

“Đừng có ở đây ăn nói hàm hồ vô nghĩa nữa, cô không có tư cách để chất vấn chúng tôi. Nếu cô thật sự là người có đạo đức, cô đã không khiến Khinh Huân sa lầy vào vũng bùn do cô tạo ra, cũng sẽ không khiến gia đình chúng tôi bị ảnh hưởng từ tình cảm đến công việc!”

“Là Khinh Huân cố chấp bám lấy tôi, các người lấy bằng chứng đâu mà luôn khẳng định tôi bám lấy anh ấy?”

“Cô!”

Bà ngoại Giả Khinh Huân vừa phẫn nộ hô lên một tiếng, Hoán Hiểu Đan đã ẩn ý đe dọa ngược lại: “Các người dạy con cháu không nghe, đừng có đem hết lỗi đổ lên đầu tôi. Còn nếu thích hù dọa, tôi cũng chẳng ngại kéo Khinh Huân chết theo tôi đâu!”

“Mày!”

Bà ngoại Giả Khinh Huân lần nữa như phát hỏa, nhưng khi bà ta vừa vung tay định đánh Hoán Hiểu Đan, mẹ Giả Khinh Huân đã vội cản lại vì người đi đường đang qua lại nhìn ngó.

Đôi bên không thể tiếp tục bình tĩnh nói chuyện, trước khi để mọi chuyện đi quá xa, Dã Thường Nghi cũng nhanh chóng kéo Hoán Hiểu Đan quay vào trong tiệm.

Lúc quay lưng đi, Dã Thường Nghi vẫn không quên để lại một lời nhắc nhở: “Nếu hai vị muốn cản trở việc làm ăn của tôi vì tôi nhận Hiểu Đan vào làm việc, hậu quả nhận lấy chỉ có thể là hai vị. Còn chuyện tình cảm giữa Hiểu Đan và Khinh Huân, tôi nghĩ người hai vị nên nghiêm túc nói chuyện lại không phải là cô ấy đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui