Xanh Xanh Màu Áo Chàng


25, Giữa lúc sinh tử
Cách đây rất lâu Đinh Nguyệt Hoa từng nghe Bạch Ngọc Đường kể, hắn nói khi một người bị thương nặng, ban đầu họ sẽ không thấy đau mà chỉ cảm thấy hơi tê dại, nhưng rồi đột nhiên cảm giác đau đớn ấy sẽ ập đến, xé toạc cơ thể họ.

Cô chưa bao giờ tin, bị thương ở đâu phải đau ở đó chứ! Nhưng đến hôm nay, rốt cuộc cô đã biết Bạch Ngọc Đường không hề lừa cô.
Cô mở to mắt nhìn mũi tên lông vũ đang cắm trên người mình.

Ban đầu thật sự không hề đau, thật đấy, một lát sau cũng không đau, nhưng còn chưa dứt suy nghĩ, bỗng dưng cơ thể như bị xé làm đôi.

Cô có hơi kinh ngạc nhìn vào mũi tên lông vũ kia, cô sắp chết rồi, sẽ chết bất đắc kỳ tử ở cái trạm dịch bé tí này như vậy.

Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu cô, cô chợt nhận ra mình còn biết bao việc vẫn chưa làm, cô vẫn chưa kịp cưỡi trên con ngựa chạy nhanh nhất, chưa kịp đi qua những nơi Bạch Ngọc Đường từng kể, chưa kịp uống những loại rượu mạnh nhất Bạch Ngọc Đường từng uống! Thậm chí cô còn chưa kịp viết thư từ hôn cho Triển Chiêu, thế mà cô lại chết như vậy sao?
“Đinh cô nương!” Dường như bên cạnh cô có ai đó đang la hét, sự ồn ào này khiến đầu cô đau như muốn nổ tung, cô rất muốn hét to: “Trật tự, để ta yên.


Nhức đầu quá!” Nhưng khi cô mở miệng, lại chẳng phát ra được âm thanh nào, chỉ cảm thấy trong miệng đầy ắp vị tanh tanh ngọt ngọt, mọi thứ trước mắt bắt đầu nhòe dần, mấy gương mặt ở trước mặt chỉ còn là những hình ảnh mơ hồ.
Cô cố gắng mở to mắt ra muốn nhìn rõ mọi thứ, nhưng không được, thật sự không được, chỉ có cảm giác đau đớn khó tả lấp đầy khắp xương cốt tứ chi, đến nỗi cô không còn biết mình đã bị thương ở đâu nữa.

Hay là ngừng thở một hơi, có lẽ làm vậy sẽ hết đau.

Trong đầu cô bỗng dưng có một ý nghĩ như vậy.

Ý nghĩ này chỉ vừa mới hình thành, thế mà lại không sao lung lạc được.

Cô thử không thở nữa, quả nhiên, cơn đau dịu đi rất nhiều, nhưng ngay khi hít tiếp vào một hơi, cơn đau ấy lại kéo về, khiến cả người cô run rẩy.
Vậy thì không thở nữa? Trong lòng cô lại vụt nảy ra một ý nghĩ như vậy, cô bỗng không thấy sợ nữa, cô sắp chết thật rồi sao? Người ta bảo trước khi một người nào đó chết, trước mắt họ sẽ hiện ra thứ mà cả đời này họ không thể buông bỏ được.

Vậy thứ cô không buông bỏ được là gì? Cô mở to mắt ra theo bản năng, nhưng lòa nhòa chẳng thấy rõ được gì.
Bỗng nhiên, ai đó gọi to tên cô: “Nguyệt Hoa! Nguyệt Hoa!” Giọng nói này quen thuộc lắm, làm tâm trí mơ màng của cô như được kéo trở về, cô có chút không đành lòng, cố gắng định thần lại, thấy một đôi mắt lo lắng, Triển Chiêu? Ảo giác của cô ư? Chỉ nghe được cái giọng khàn của hắn: “Đừng sợ, không có bị thương đến tâm mạch, đừng sợ!”
Đinh Nguyệt Hoa chợt rất muốn cười, Triển Chiêu ở trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh và điềm đạm, sao bây giờ lại cuống quýt lên như thế kia? Là ảo giác của mình thật sao? Hay, có lẽ cô không thể thoát khỏi cái chết thật rồi?
Đầu óc cô càng rối bời, nhưng hình như có ai đó ôm cô vào lòng, ở đây ấm áp đến mức cô không nỡ buông tay, cô đột nhiên bắt được thứ mà mình không yên lòng nhất trong mớ hỗn độn kia.

Cô ngoảnh qua, rốt cuộc đã nhìn thấy được khuôn mặt đẫm nước mắt của Khâu Ngọc Khiết như một phép mầu: “Tiếp tục sống! Cô phải tiếp tục sống!” Rồi trước mắt cô tối sầm, không còn biết gì nữa.
“Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu thấy cô ngất đi, hắn vội vàng bế cô dậy, chạy ngay vào trạm dịch: “Mau đi tìm đại phu, nhanh lên!” Hắn gầm lên.
Chu Tử Khôn lập tức bò dậy, loạng choạng chạy ra bên ngoài: “Tôi đi! Tôi đi tìm đại phu ngay đây!” Lời còn chưa dứt y đã ra tới bên ngoài.
Triệu Hổ cũng lòng nóng như lửa đốt, song lại không dám rời đi, hắn đá cái gã đang nằm lăn trên mặt đất một cú đau điếng: “Cho ngươi bắn lén này! Chết đi!”
Sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Triệu Hổ gần như không kịp phản ứng trong giây lát.


Hắn vừa mới bưng điểm tâm ra khỏi phòng bếp thì đã thấy Đinh Nguyệt Hoa bị trúng tên ngã xuống đất.

Hắn cũng là người dày dặn kinh nghiệm, gặp biến không sợ, mắt thấy Chu Tử Khôn và Khâu Ngọc Khiết lao tới cứu người, hắn lập tức ném đồ trên tay xuống, chạy về phía mũi tên b ắn ra, ứng phó với kẻ bắn tên đó.
Song võ công của kẻ đó khá cao, Triệu Hổ không thể chống lại được, đương lúc nguy cấp, một đường kiếm quang sượt qua, kẻ đó hét thảm một tiếng rồi lăn từ trên nóc nhà lăn xuống! Người tới chính là Triển Chiêu, Triệu Hổ mặc dù đã nhiều lần kề vai sát cánh với Triển Chiêu, nhưng chưa bao giờ thấy Triển Chiêu xuống tay dứt điểm như vậy cả, một chiêu đánh thẳng vào mạch máu của kẻ tặc, tuy rằng nó không tới mức lấy mạng y, nhưng toàn bộ võ công của y đều đã bị phế! Kẻ tặc ngã xuống sân, khăn che mặt rơi ra, không ai khác ngoài tân chưởng môn của Tử Hà Cung – Vân Uất.
Nhưng lúc ấy Triển Chiêu lại không có thời gian lo mấy thứ này, Triệu Hổ nói to: “Triển đại nhân, mau đến xem Đinh cô nương!” Hắn chưa kịp nói hết câu, Triển Chiêu đã đi về phía Đinh Nguyệt Hoa.
Triển Chiêu đẩy mọi người ra, chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa nằm trên vũng máu, khóe miệng và người cô đều be bét máu.

Sắc mặt hắn tức thì trở nên trắng bệch, một tay ôm lấy Đinh Nguyệt Hoa: “Đừng sợ, không có bị thương đến tâm mạch, đừng sợ!” Hình như hắn đang trấn an Đinh Nguyệt Hoa, nhưng Triệu Hổ lại tự hỏi liệu Triển Chiêu có đang trấn an chính bản thân hắn hay không, hắn không hề có thời gian và cơ hội nhìn thấy chính xác cô bị thương ở đâu.
Rất nhanh đại phu đã tới, đại phu quyết định rút mũi tên kia ra ngay tại chỗ: “Vết thương rất nghiêm trọng.

Hơn nữa trên mũi tên còn có độc, tôi không tài nào giải được!”
Triệu Hổ đợi ở bên ngoài tức lồ ng lên, một tay kéo Vân Uất nằm liệt trên đất dậy: “Đưa thuốc giải ra đây mau!”
Vân Uất cười lạnh nói: “Độc của Vân Uất ta trước giờ chưa từng có thuốc giải! Triển Chiêu, ngươi cũng khá bản lĩnh khi nhìn thấu được kế hoạch của ta.

Bao năm nỗ lực gây dựng, lại để thua dưới tay ngươi, nhưng mà ta sẽ không chết một mình, vị Đinh đại tiểu thư ấy sẽ phải chôn cùng ta!”

Triển Chiêu đột nhiên xoay người trừng mắt nhìn y: “Nàng sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không chết, dù liều cả tính mạng ta cũng sẽ cứu nàng!” Hắn vừa nói vừa ôm Đinh Nguyệt Hoa đang hôn mê vào lòng: “Triệu Hổ, đám người Vương Triều chậm nhất là sáng mai sẽ đến, mọi chuyện ở đây tạm thời giao cho huynh trước.”
“Rõ!” Triệu Hổ chắp tay: “Huynh mau đưa Đinh cô nương đi tìm người giải độc đi!”
Triển Chiêu cảm kích nhìn Triệu Hổ, ôm chặt người trong vòng tay bước ra ngoài.

Khâu Ngọc Khiết theo sát phía sau, thấy Triển Chiêu đã ẵm theo Đinh Nguyệt Hoa lên ngựa, cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nếu không có cô, mọi chuyện đâu thành ra như thế này.

Cô chỉ đành nhìn theo bóng người họ đi khuất, bấy giờ mới không còn gắng gượng được nữa mà ngã quỵ, khóc rống lên.
Ai đó kéo cô dậy: “Đừng khóc, Đinh cô nương sợ cô khóc nhất đấy!” Là Chu Tử Khôn.
Khâu Ngọc Khiết vội vàng lau nước mắt: “Chu đại ca, Đinh cô nương…”
“Cô ấy sẽ không sao đâu, họ đều là người tốt, nhất định có thể gặp dữ hóa lành! Cô đấy, cô cũng phải nghe lời Đinh cô nương, sống tiếp, sống tiếp thật tốt vào!”
(Hết chương 25).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận