41, Chỉ vì ai đó
Trong lúc mơ màng, dường như Đinh Nguyệt Hoa lại trở về chỗ cây hải đường ấy, quái, mình tới đây làm gì? Ngẩng đầu lên thấy tấm bảng đền Nguyệt Lão nằm giữa biển hoa trùng điệp như ẩn như hiện.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp tục bước tới, xuyên qua biển hoa, thấy Triển Chiêu diện áo xanh đứng ngay dưới tán cây phía trước, cô thậm chí còn trông thấy được có vài cánh hoa rơi lên mái tóc đen của hắn, vậy mà giữa hắn và cô như đang cách nhau cả thiên sơn vạn thủy, cô có làm thế nào cũng không tới gần hắn được.
Cô hơi sốt sắng, chạy bạt mạng về phía hắn: “Triển Chiêu, chờ ta!” Hắn không hề đáp, chỉ mỉm cười nhìn cô, Đinh Nguyệt Hoa càng thêm sốt ruột, vội vàng lao tới.
Mắt thấy, cô đã sắp đến gần hắn rồi, hắn lại như màn sương sớm, từ từ biến mất ở trước mắt cô, cô hoảng hốt: “Triển Chiêu! Triển Chiêu!” Cô vươn tay ra chộp lấy, nhưng hai tay trống rỗng.
“Triển Chiêu!” Cô không kìm được nữa, kêu lên một tiếng đứt ruột, choàng tỉnh dậy.
Lại thấy vẻ mặt mừng rỡ của các anh và chị dâu: “Nguyệt Hoa, rốt cuộc muội cũng tỉnh rồi!” Ai đó đỡ cô.
“Muội? Muội bị sao vậy?” Lòng cô rối bời, nhưng nhiều hơn cả là ngạc nhiên.
Ám Hương lau vội nước mắt: “Muội bỗng dưng ói ra máu rồi ngất xỉu, có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, hôn mê suốt một ngày một đêm rồi.”
Đinh Triệu Huệ kéo vợ ra: “Nguyệt Hoa, bây giờ muội cảm thấy thế nào?”
Đinh Nguyệt Hoa bình tĩnh lại: “Muội, muội bình thường mà?”
Đinh Triệu Lan hít sâu một hơi, đến gần nhìn kỹ muội muội, chỉ thấy đốm đỏ khiếp đảm sau tai cô đã biến mất thần kỳ.
Đinh Triệu Lan quả thật là vui đến phát khóc: “Nguyệt Hoa, độc trùng của muội được giải rồi, được giải rồi!”
“Huynh nói gì? Độc trùng?” Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên tột độ, cô giữ chặt lấy tay Đại ca: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Thành Khai Phong vẫn sầm uất như mọi khi, ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào mỗi người.
Triệu Hổ vừa mới bước ra khỏi cửa phủ thì thấy có một cô gái áo xanh lục đứng trước cửa chậm rãi quay người lại: “Triệu đại ca!”
“Đinh cô nương!? Cuối cùng cô cũng đến rồi!” Triệu Hổ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hắn vội vàng bước tới giữ lấy cô: “Bọn ta chờ cô lâu lắm rồi, độc của cô…”
Đinh Nguyệt Hoa hơi nghiêng đầu: “Hóa ra các huynh biết cả à!”
Triệu Hổ rất muốn tát mạnh mình một cái: “Thôi không nhiều lời nữa, cô vào trong trước đi!”
Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu: “Ta không vào, ta chỉ đến báo với mọi người một tiếng thôi, độc trùng trên người ta đã được giải rồi, mọi người không cần lo lắng nữa.”
Đoạn cô xoay người định rời đi, chợt nghe sau lưng có ai đó cười nói: “Tiểu cô nương, cô còn nhớ bà già này không?”
Đinh Nguyệt Hoa vội ngoảnh đầu, quả thực là bà bà: “Bà bà? Sao bà lại ở đây?”
Bà bà kéo cô: “Chớ nói nhiều như vậy, nào, để ta xem thử.” Nói đoạn bà thẳng thừng bắt mạch cho cô, một lúc lâu sau mới cười nói: “Đúng là đã giải được rồi.
Nhưng có điều, tiểu cô nương, cô còn trẻ mà lại mang nhiều tâm sự như vậy, chẳng giống với cô trước kia tí nào!”
Đinh Nguyệt Hoa gượng cười nói: “Bà bà khéo đùa.”
Bà bà cười nói: “Cô đến rồi cũng tốt, có kẻ bảo ta giao cho cô vài món đồ, vốn dĩ ta định mấy ngày nữa sẽ tới Giang Nam một chuyến, giờ cô đến rồi, ta không cần đi nữa.” Nói đoạn, bà kéo Đinh Nguyệt Hoa đi vào trong.
Đinh Nguyệt Hoa từ chối: “Bà bà, con không muốn vào!”
Bà bà thở dài: “Cô không muốn gặp một người đúng không, cô yên tâm, cô không gặp được y nữa đâu!”
Đinh Nguyệt Hoa sững sờ: “Bà bà, bà nói gì ạ?”
Bà bà không nói nữa, kéo thẳng cô vào phòng khách, đoạn đóng cửa lại, hạ giọng cười nói: “Trong lòng cô rất hận cậu ta có đúng không? Hận cậu ta tự làm theo ý mình, không nói cho cô nghe bất cứ thứ gì, một mình làm hết mọi chuyện?”
Đinh Nguyệt Hoa lạnh nhạt không nói câu nào, bà bà thở dài, từ trong ngăn tủ lấy ra vài thứ đặt lên bàn.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn kỹ thấy đúng là Cự Khuyết và Trạm Lư, cô lấy làm lo lắng: “Bà bà, sao Cự Khuyết lại ở chỗ bà?”
Bà bà thở dài tiếp, lại lấy trong ngực áo ra một vật đưa qua: “Cô xem cái này đi!” Trên tay bà là một chiếc khăn tay màu nâu thẫm, Đinh Nguyệt Hoa lặng người: “Đây là cái gì ạ?”
“Cô mở ra nhìn thử đi, cũng là một món đồ cũ của cô.”
Đinh Nguyệt Hoa run rẩy cầm lấy chiếc khăn, không phải, hoàn toàn không phải.
Nó phải là màu xanh, một màu xanh nhạt, sao lại biến thành một màu sắc dị hợm thế này được? Còn nữa, sờ vào cảm giác rất thô ráp, đây là… Cô run rẩy, chẳng thể suy nghĩ điều gì.
Thấy cô ngẩn người nhìn chiếc khăn đau đáu, bà bà tự dở chiếc khăn ra, trên một góc nọ của chiếc khăn có một đóa sen nho nhỏ.
Đinh Nguyệt Hoa bỗng thấy tim mình như dao cứa, đây là chính tay cô thêu, đích thân cô đưa cho Triển Chiêu, nhưng bây giờ trên chiếc khăn ấy lại dính đầy máu, máu đã nhuộm màu xanh thành một màu nâu thẫm gớm ghiếc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đinh Nguyệt Hoa nghe thấy giọng mình run run, trên đường đến đây, cô nghe nói Tương Dương Vương đã đền tội, chẳng có bất kỳ tin xấu nào, vậy sao chiếc khăn lại bị máu nhuộm thành như thế này?
Bà bà lắc đầu: “Sau khi xảy ra chuyện, bọn ta không truyền tin gì ra ngoài, thứ nhất là sợ tàn dư Tương Dương Vương sẽ phản công lần nữa, thứ hai cũng vì nguyện vọng của cậu ta, cậu ta không muốn để cô biết những chuyện này.”
Đinh Nguyệt Hoa càng run hơn, cô như muốn ngã quỵ, bất chợt túm chặt lấy tay áo của bà bà: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con xin bà, bà nói con biết đi!”
Bà bà buồn rầu nói: “Chắc cô đã biết Lâm Dạ Tâm điên loạn kia hạ độc trùng lên người cô rồi đúng không? Triển Chiêu vẫn luôn bảo vệ Lâm Dạ Tâm, không để cô ta có bất kỳ thương tích nào, thầm hy vọng có thể duy trì tới khi ta và Bạch Ngọc Đường tìm được thuốc giải ở Miêu Cương.
Cậu ta đoán không sai, ở Miêu Cương quả thật có thuốc giải loại độc trùng này.
Ta và Bạch Ngọc Đường vội vàng đem thuốc giải quay về Khai Phong.
Nhưng nào ngờ đã chậm một bước, dưới sự xúi giục của nghĩa phụ, Lâm Dạ Tâm muốn giết Bao Chửng để bảo vệ mình, Triển Chiêu không thể giết cô ta, đành chặn một đòn đó bằng chính cơ thể của cậu ta!”
Đầu óc Đinh Nguyệt Hoa trống rỗng, cô nghe thấy bản thân mình run rẩy nói: “Võ công Triển Chiêu cao như vậy, không có chuyện gì đâu phải không?”
Bà bà lắc đầu: “Cậu ta bị thương nặng lắm, mà lúc rút dao ra, cậu ta có tỉnh táo được một lát, cậu ta giao hai thanh kiếm cho ta, nhờ ta giao chúng cho cô sau khi cậu ta chết.
Cậu ta bảo, bảo kiếm là bằng chứng cho hôn ước cha mẹ hai bên lập năm đó, tuy nhiên hắn đã bội ước, nên cả hai thanh kiếm phải thuộc về cô.
Còn chiếc khăn này là ta phát hiện ra trong lúc xử lý vết thương cho cậu ta, cậu ta vẫn luôn để nó trong ngực áo, bởi vậy mới bị máu nhuộm thành thế này.”
Đinh Nguyệt Hoa thấy cơ thể mình lúc nóng lúc lạnh, nhưng bỗng cô bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên: “Bây giờ Triển Chiêu thế nào ạ? Bà nói con biết đi, bây giờ Triển Chiêu thế nào rồi!?”
Bà bà tiếp tục lắc đầu: “Tiểu cô nương, có một số chuyện không thể gượng ép.
Bọn ta đã cố hết sức rồi!”
Đinh Nguyệt Hoa thẫn thờ đứng lên: “Hiện chàng ấy ở đâu? Con muốn gặp chàng ấy, bà nói con biết đi mà, chàng ấy đang ở đâu!” Cô gần như gào thét.
Bà bà xót xa nhìn cô: “Đi đi, ở trong phòng ngủ của cậu ta, cậu ta níu giữ lại hơi thở này chờ cô đã lâu lắm rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa như thể bị mộng du, đẩy bà bà ra, tất ta tất tưởi chạy ra ngoài, song lại bị lạc ở trong sân.
Đang là giữa trưa, nhưng cô lại không nhìn rõ, chỉ thấy xung quanh tối đen như mực.
Cô chợt túm lấy một nha dịch đi ngang qua, gào lên: “Triển Chiêu đang ở đâu? Chàng ấy đang ở đâu?”
Nha dịch bị dáng vẻ gần như điên loạn của cô dọa cho sợ chết khiếp: “Đinh cô nương, cô nương đừng hoảng, phòng ngủ của Triển đại nhân nằm ở hậu viện.” Y chưa kịp nói hết câu thì Đinh Nguyệt Hoa đã chạy đi, để lại nha dịch trợn mắt há mồm.
Tưởng chừng như đã qua một kiếp người dài dằng dặc, cuối cùng đã chạy tới được hậu viện, cô lập tức lao tới cửa phòng Triển Chiêu, gần như là đạp cửa xông vào trong.
Quả nhiên, dưới ánh sáng mờ căm, có một người đang nằm im trên giường.
Đinh Nguyệt Hoa không kìm được nữa, tức tốc nhào tới bên giường của hắn, khóc nức nở: “Triển Chiêu! Triển Chiêu! Ta đây, ta là Nguyệt Hoa đây, chàng làm ơn, làm ơn mở mắt ra, chàng làm ơn đáp lại ta một tiếng đi mà!”
Nhưng người trên giường vẫn ngủ im lìm như cũ, không một tiếng động, sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, duy có mỗi hàng mi dài và rậm là khẽ run lên theo nhịp thở.
Đinh Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn đến vết thương trên ngực hắn, mặc dù đã được băng bó, nhưng hãy còn đang rỉ máu thấm dần ra bên ngoài.
Tim Đinh Nguyệt Hoa như thắt lại, cô không dám chạm vào hắn, sợ sẽ đụng phải vết thương của hắn.
Cô chỉ vươn tay nắm lấy tay hắn, tay hắn hơi lạnh, vết thương ở lòng bàn tay ấy hãy còn chưa lành, dữ tợn thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Đinh Nguyệt Hoa siết chặt tay hắn, phải chăng chỉ cần nắm như vậy là hắn sẽ ấm áp mãi như bây giờ?
Đinh Nguyệt Hoa đau lòng, tuyệt vọng, buồn bực, bất lực, đủ loại cung bậc cảm xúc trùm lấy trái tim cô: “Triển Chiêu, chàng tỉnh dậy đi có được không, chàng hứa với ta bao nhiêu chuyện như thế, sao có thể cứ vậy mà thất hứa được hả? Chàng làm ơn, tỉnh lại đi.”
Nhưng Triển Chiêu vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, không chút cử động.
Có lẽ hắn sẽ không tỉnh lại nữa, trong đầu Đinh Nguyệt Hoa vụt nảy ra một ý nghĩ, có lẽ hắn sắp chết rồi, sắp chết vì cô rồi.
Nhưng mà câu cuối cùng bọn họ nói là gì? Đinh Nguyệt Hoa cố gắng ngẫm lại, nhưng cô không thể nào nhớ ra được.
Cô chỉ nhớ Triển Chiêu dùng máu viết ra thư từ hôn, khoảnh khắc ấy, hắn phải có bao nhiêu tuyệt vọng, nhưng hắn lại chẳng thể nói ra.
Chắc hắn nghĩ mình vẫn còn giận, vẫn chưa chịu tha thứ cho hắn? Vậy thì, có phải hắn sẽ ra đi trong nỗi tiếc nuối vô bờ không?
Nghĩ đến đây, Đinh Nguyệt Hoa chẳng còn màng thứ gì nữa, cô nắm lấy hai tay Triển Chiêu, hạ giọng nói: “Triển Chiêu, ta thích chàng, dù có thế nào, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng luôn thích chàng.
Lúc chúng ta xa nhau, mỗi một ngày, mỗi một khắc ta đều nghĩ đến chàng, nhớ đến chàng! Nếu như ta có oán trách chàng, thì cũng là trách chàng thứ gì cũng gánh lên vai, nỗi khổ gì cũng ôm hết vào người.
Hôm nay, ta muốn nói với chàng rằng cho dù là đời này kiếp này, hay là đời đời kiếp kiếp thì ta vẫn đợi chàng, mãi mãi đợi chàng!”
Cô vừa nói vừa cảm thấy thế giới của mình cũng sắp chết dần theo hắn, cô không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, gào khóc thành tiếng, cô dựa lên tay hắn, khóc đến đứt ruột đứt gan, cảm giác tâm can mình như chực trào.
Bỗng cô cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Ngốc ạ, ta không sao, sao nàng lại khóc thế này?”
Cô sững sờ, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mờ nhòe bởi nước mắt chỉ thấy Triển Chiêu đang mỉm cười nhìn mình trìu mến, cô có chút không tin vào mắt mình: “Triển Chiêu? Chàng tỉnh rồi?” Cô vừa mừng vừa sợ, liệu đây có phải ảo giác của mình không? Cho cô vui mừng một lát rồi thôi? Cô đưa tay lên miệng mình cắn mạnh một cái theo bản năng, cảm giác đau nhức ập tới ngay tức khắc.
“Đồ ngốc này, nàng làm gì vậy?” Triển Chiêu vội vàng kéo tay cô xuống, lại thấy mu bàn tay trắng nõn của cô bị chính cô cắn đến rớm máu: “Nguyệt Hoa, nàng làm gì vậy?”
Đinh Nguyệt Hoa không còn nói được nữa, ngây người nhìn hắn.
Triển Chiêu kinh hãi, hắn muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới cử động đã động đến vết thương, hắn đau đớn nằm xuống giường lại.
“Tên đần này, cậu cử động nữa xem, cậu nghĩ cậu là mèo có chín mạng thật đấy hả?” Giọng của bà bà ở cửa truyền tới.
“Bà bà, bà mau đến xem thử Nguyệt Hoa đi!” Triển Chiêu vội vàng gọi.
Bà bà chạy vội tới, nhìn cẩn thận, chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa ngơ ngẩn nhìn mình: “Các người đều đang lừa con?”
Bà bà liền cười nói: “Ta cũng đâu có lừa cô, tên đần này bị thương rất nặng, song nhờ có bà già này ngồi đây kéo hắn trở về rồi!”
Đinh Nguyệt Hoa quay đầu nhìn sang Triển Chiêu: “Ngay cả chàng cũng lừa ta?”
Triển Chiêu vội nói ngay: “Nguyệt Hoa, ta xin lỗi, ta không phải cố ý.”
Bà bà thấy cô thế này, nhanh chóng giải thích: “Lần này không phải tên đần cố tình muốn lừa cô đâu, thuốc ta cho cậu ta uống có công dụng an thần, lần nào cậu ta uống xong cũng ngủ mê man rất lâu.
Nhất định là do cô khóc lóc nghe đứt từng khúc ruột như vậy nên cậu ta nóng lòng mới tỉnh lại ngay!”
Nói đoạn bà trừng mắt nhìn Triển Chiêu.
Đồ đần này, cậu không thể giả bộ nghe thấy nó khóc than mà từ từ tỉnh dậy được hả? Giờ thì hay rồi, đi toi bao nhiêu công sức!
Đinh Nguyệt Hoa lẳng lặng nhìn bọn họ, chợt ôm siết Triển Chiêu, khóc lớn tiếng hơn nữa: “Sao chàng lại lừa ta, bộ muốn hù chết ta sao? Đồ đần! Chàng đúng là đồ đần mà!”
Ai dè cô khóc được hai tiếng thì chẳng còn tiếng động nào nữa, Triển Chiêu hoảng hốt, vội vàng đỡ cô dậy, chỉ thấy hai mắt cô nhắm nghiền, đã ngất đi: “Bà bà!”
“La cái gì! Ta thấy rồi!” Bà bà trừng mắt với hắn, chẳng hề để ý đến vẻ mặt tức giận của hắn, ấn tay lên cổ tay Đinh Nguyệt Hoa: “Không sao, chỉ là kích động quá mức, chịu không nổi nên ngất xỉu thôi.”
Thấy Triển Chiêu vẫn còn phẫn nộ nhìn mình, bà chẳng thèm quan tâm: “Tên đần nhà cậu cứ liều mạng như vậy nữa đi, cậu xem đợt này con bé bị dọa đến thành dạng gì rồi? Sau này cậu cứ thử không nghe lời ta, tiếp tục tự làm theo ý mình nữa xem, sớm muộn gì cũng có một ngày cái mạng nhỏ của con bé này bị cậu dọa cho đi tong!”
Triển Chiêu lấy làm áy náy, song lại không thể động đậy, hắn xót xa vuốt v3 mái tóc mềm mượt của cô: “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, sau này ta không bao giờ dọa nàng như vậy nữa.”
Bà bà cứ ngỡ mình đã khéo léo dùng diệu kế thử lòng Đinh Nguyệt Hoa, cuối cùng hai người này đã đón được cầu vồng sau cơn mưa.
Ai dè cô nương đó chẳng cho bà mặt mũi.
Ngay khi Đinh Nguyệt Hoa tỉnh lại, mặc cho sự ngăn cản của mọi người, tự quay về Đinh phủ, không bước vào Khai Phong phủ thêm một lần nào nữa.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cười nói khá khoái chí: “Lần này ngươi gây họa lớn thật rồi, thư từ hôn lần trước còn chưa giải thích xong, ngươi lại bị thương nặng, rồi giờ thông đồng với bà bà dọa nó một trận.
Ngươi xem, hết vụ này, lại tới vụ kia, ngươi nói muội ấy tha cho ngươi thế nào được hả?”
Triển Chiêu lại rất bình tĩnh, hắn không hề đòi đến Đinh phủ giải thích với Đinh Nguyệt Hoa, cũng chẳng cậy mình khỏe mà xuống giường đi tạ tội, chỉ ở yên tại chỗ nghỉ ngơi dưỡng thương.
Công Tôn Sách thấy thế, khen ngợi lần này Triển hộ vệ đổi tính thật rồi.
Bà bà thấy Triển Chiêu về cơ bản đã bình phục, thế là không chịu ở lại thêm một lúc nào nữa, rời khỏi Khai Phong quay về nhà.
Khi đi bà nói với Triển Chiêu năm lần bảy lượt rằng, lần sau mà có bị thương như vậy nữa cũng đừng đến tìm bà, bà chẳng quan tâm đâu! Bà thề thốt đấy, nhưng trong lòng mọi người đều tỏ, bà lão này đối đãi nhiệt tình, tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm thế đâu.
Hay theo như lời của Bạch Ngọc Đường, phụ nữ từ mười tám cho đến tám mươi, có ai mà không miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo chứ?
Chẳng hạn như Đinh Nguyệt Hoa kia, mặc dù cô không chịu đến, nhưng ngày nào cũng có người hầu của Đinh gia ghé vấn an Bao đại nhân, còn tặng rất nhiều thuốc bổ, nói là cho Bao đại nhân tẩm bổ.
Bao đại nhân dĩ nhiên biết rõ mánh khóe trong này, nhận hết đống thuốc thang, còn nhờ tiên sinh nói lại tình hình của Triển Chiêu cho người hầu của Đinh gia nghe mỗi ngày.
Công Tôn Sách cười nói: “Triển hộ vệ, cậu mau mau khỏe lại đi.
Cậu xem, Đinh gia mỗi ngày đều cho người mang đủ loại thuốc bổ đến đây, mà lần nào cũng như lần nào bảo là cho đại nhân.
Cứ tiếp tục thế này, e nếu người ngoài biết được, thanh danh của đại nhân khó mà giữ nổi.”
Mọi người đều bị câu đấy chọc cho bật cười sang sảng.
Ai ai cũng thấy buồn cười là vậy, nhưng không một ai dám đi khuyên Đinh Nguyệt Hoa, nếu mà chữa lợn lành thành lợn què, nhỡ đâu cô nương ấy lại dỗi chạy về Giang Nam thật thì phải làm sao?
Cứ bên qua bên lại như vậy mà một tháng êm đềm trôi qua.
Chập tối hôm nay, Đinh Nguyệt Hoa đang ở trong nhà đọc sách thì thấy Bạch Ngọc Đường hồ hởi đi tới, cười nói: “Úi chà, Nguyệt nha đầu dạo này đổi tính rồi, cả ngày ru rú ở trong nhà, chẳng đi đâu luôn à?”
Đinh Nguyệt Hoa không đoái hoài đến hắn, cô xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Bạch Ngọc Đường cũng chẳng tức giận, cười nói: “Ta đâu có đắc tội với muội, sao muội cũng giận cả ta vậy?”
Đinh Nguyệt Hoa lập tức bỏ sách xuống, tức giận nói: “Huynh mà còn nói nữa là muội giận thật đấy!”
Bạch Ngọc Đường vội cười nói: “Không nói nữa, không nói nữa! Nhưng, Nguyệt nha đầu à, lần này muội đúng là ích kỷ thật đó, tốt xấu gì thì thuốc giải kia cũng là do ta ngậm đắng nuốt cay tìm ở Miêu Cương về, chưa hết, nếu lúc đó không nhờ ta bảo vệ tâm mạch cho Triển Chiêu kịp thời, muội nghĩ hắn có thể kiên trì được tới bây giờ không? Kết quả thì hay rồi, muội giận hắn, trách luôn cả ta, nói gì thì nói, muội cũng nên cảm ơn ta một tiếng đi chứ?”
Đinh Nguyệt Hoa hơi nhíu mày, cô chưa bao giờ hỏi về lúc Triển Chiêu bị thương, hai phần là do tức giận, tám phần còn lại là do cứ nghĩ thôi đã thấy sợ, cô thật sự không dám tưởng tượng đến khung cảnh khi ấy.
Sáng nay có người báo với cô vết thương của Triển Chiêu đã lành hẳn, cô coi như cũng yên lòng rồi, hiện nghe Bạch Ngọc Đường nhắc đến, bèn hạ giọng hỏi: “Ngũ ca, lúc đó… rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà hắn lại bị thương đến như vậy?”
Bạch Ngọc Đường vội kể lại ngọn ngành tình hình đêm ấy cho cô nghe, sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa tái nhợt, Bạch Ngọc Đường thở dài: “Muội không biết khi ấy nguy ngập cỡ nào đâu.
Đã có một lúc như thế, hắn mất hết tất cả ý thức, thậm chí đến hô hấp cũng ngừng.
Mọi người đều tuyệt vọng rồi, cứ ngỡ hắn sẽ không vượt qua được ải này.
Nào ngờ hắn đột nhiên dùng hết sức mở mắt ra, khẽ hô một tiếng: “Nguyệt Hoa!”, lúc ấy hắn mới thở trở lại.
Cũng may mà ý chí sống của hắn mạnh mẽ, cộng thêm có bà bà với Công Tôn tiên sinh, hai đại danh y hợp sức với nhau, thế mới kéo được hắn về từ quỷ môn quan.”
Đinh Nguyệt Hoa thở gấp, hóa ra đêm đó không phải ảo giác của cô, hắn thật sự có gọi tên cô.
Bờ môi cô mấp máy, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại chẳng thốt ra thành lời.
Bạch Ngọc Đường vờ như không biết, cười nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, dù hắn có khó khăn cỡ nào cũng không thể thông đồng với bà bà lừa gạt Nguyệt Hoa muội muội nhà ta được, đúng là tội không thể tha thật mà, chúng ta không cần để ý đến hắn, đúng không hả?”
Đinh Nguyệt Hoa gượng gạo ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Bạch Ngọc Đường cũng chẳng để ý, cười nói: “Hôm nay là ngày rằm, vừa khéo ngay chợ đêm, muội đừng ru rú trong nhà nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”
Nói xong, chẳng cho Đinh Nguyệt Hoa cơ hội từ chối, trực tiếp kéo cô ra khỏi nhà.
Hai người cứ tùy hứng đi đây đi đó, Đinh Nguyệt Hoa nặng trĩu tâm sự, không hề để ý tới quang cảnh trên đường, đến khi cô nhìn lại, chẳng ngờ đã đi tới chùa Khai Bảo nằm ở phía Đông Bắc của thành Khai Phong.
Cô sửng sốt, thấy đêm nay lại là một đêm trăng tròn, vầng trăng sáng tỏ ấy đang treo ở một góc của bảo tháp.
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Ai cũng bảo tháp của chùa Khai Bảo là nơi cao nhất ở Khai Phong, chi bằng chúng ta lên đó ngắm thử đi?”
Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc định từ chối, nhưng Bạch Ngọc Đường nào có dễ thương lượng như thế, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay lập tức kéo cô nhảy lên bảo tháp.
Đinh Nguyệt Hoa vừa hoảng vừa lo: “Bạch Ngọc Đường, huynh định làm gì?”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Đây là cấm địa đấy, muội mà cứ ầm ĩ như thế, kinh động đến vệ binh thì đêm nay hai ta phải ngủ trong đại lao của Khai Phong phủ, đến chừng đó thì rơi vào tay Triển Chiêu là cái chắc.”
Đinh Nguyệt Hoa dù tức giận nhưng vẫn hiểu tính nghiêm trọng của việc này, đành để mặc Bạch Ngọc Đường kéo đi.
Đến được đỉnh tháp, chỉ nghe Bạch Ngọc Đường cảm thán: “Phong cảnh quả nhiên không tệ!”
Đinh Nguyệt Hoa hất tay hắn ra, lúc này mới thở nhẹ ra một hơi dài, ánh trăng vẫn thế, cả ngọn đèn dầu cũng vẫn thế, chỉ có người bên cạnh là không phải người kia thôi.
Cô phóng tầm mắt ra xa nhìn tòa thành đã sắp vào giấc ngủ, song không còn thấy hứng thú ngắm thành ánh trăng ấy nữa, hóa ra, không có hắn, trăng có đẹp đến đâu cũng vô nghĩa.
Cô nói khẽ: “Muội không thích ngắm, huynh tự ngắm một mình đi, muội không rảnh chơi với huynh.
Muội đi đây!”
“Ô, cái gì thế kia?” Bạch Ngọc Đường bỗng cười nói.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn lại, thấy một chiếc đèn Khổng Minh(1) đang chầm chậm bay lên từ dưới chân tháp, cô lấy làm nghi hoặc, Bạch Ngọc Đường lại cười nói: “Ơ, hình như còn có cả chữ.”
Đinh Nguyệt Hoa nhìn chăm chú, quả thật phía dưới đèn Khổng Minh có gắn một mảnh giấy.
Chẳng biết từ khi nào tháp chùa Khai Bảo đã thắp đèn sáng trưng, hệt như ban ngày, cô có thể thấy rõ trên mảnh giấy kia viết: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì(2)”.
Nét chữ mạnh mẽ có lực, rõ là nét chữ của Triển Chiêu. (Dịch thơ: Trăng nhô trên biển khơi, cùng lúc ở ven trời)
Ngay sau đó, một chiếc đèn Khổng Minh lại chầm chậm bay lên, mảnh giấy bên dưới viết: “Xuân giang triều thuỷ liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh(3)”. (Dịch thơ: Liền mặt biển, sông xuân nước rẫy, trên làn khơi, trào đẩy trăng ra)
Đinh Nguyệt Hoa sững sờ đứng nhìn, đèn Khổng Minh bay lên trước mắt cô, một chiếc lại một chiếc.
Chợt nghe Bạch Ngọc Đường cười nói: “Cái kia thú vị đấy, viết gì mà dài thế kia? Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.
Đãn vị quân cố, trầm ngâm chí kim(4).” (Dịch thơ: Xanh xanh áo ai, lòng ta bồi hồi.
Chỉ vì ai đó, trầm ngâm đ ến nay)
Đinh Nguyệt Hoa cũng không dằn được nữa, nước mắt bỗng chốc chảy ròng, trong ánh mắt nhòe đi vì nước mắt, cô thấy đèn Khổng Minh bay lên mỗi lúc một nhiều, tờ giấy bên dưới không còn viết thơ nữa, thay vào đó là ba từ rất đỗi đơn giản “Xin lỗi nàng”!
Cô bỗng ngoái đầu, quả nhiên, một người lẳng lặng đứng sau lưng cô, thấy cô ngoái đầu, hắn cười cười: “Xin lỗi nàng, Nguyệt Hoa!” Gió thổi qua tà áo xanh của hắn, đích thị là Triển Chiêu.
Nước mắt Đinh Nguyệt Hoa tuôn như mưa, làm thế nào cũng không kìm lại được, Triển Chiêu chầm chậm bước tới, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, đau lòng nói: “Sao nàng còn khóc!”
Đinh Nguyệt Hoa hất tay hắn ra: “Không cần ngươi lo, chẳng phải ngươi viết thư từ hôn cho ta rồi hay sao? Ta với ngươi có quan hệ gì chứ?”
Triển Chiêu thở dài nói: “Lúc ấy chỉ là kế sách tạm thời, huống hồ, nàng nghĩ nó là thư từ hôn thật sao?”
“Giấy trắng mực đen, ngươi còn bảo không phải?” Đinh Nguyệt Hoa tức giận nói.
Triển Chiêu cười nói: “Nàng cũng bảo là giấy trắng mực đen mới có nghĩa, hôm đó không giấy trắng, cũng chẳng mực đen, vậy nên chẳng có nghĩa!”
“Ngươi?” Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, đúng vậy, thư từ hôn ngày ấy là Triển Chiêu dùng máu viết lên tà áo, không thể coi là giấy trắng huống chi là mực đen.
Triển Chiêu cười nhẹ, nói: “Lúc đó ta chỉ sợ sau này Nguyệt Hoa giở trò, nên dĩ nhiên đã tính toán cẩn thận.
Quả nhiên…”
Đinh Nguyệt Hoa quay phắt đầu đi, không muốn để ý đến hắn nữa, mà Bạch Ngọc Đường cũng đã biến mất dạng: “Được lắm, các người thông đồng với nhau lừa ta!”
Chỉ nghe dưới tháp có người cười nói to: “Triển Chiêu, ngươi phải tranh thủ thời gian vào, Hoàng thượng chỉ cho phép ngươi sử dụng tòa tháp này một đêm thôi đấy!” Chính là Bạch Ngọc Đường kia, còn chưa dứt câu, người đã đi xa rồi.
Đinh Nguyệt Hoa vừa giận vừa bực: “Chuột Trắng kia, huynh quay lại đây cho muội!”
“Ta xin lỗi, Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu phía sau bỗng hạ giọng nói.
Đinh Nguyệt Hoa thở dài, cười khổ một thoáng: “Chàng có lỗi gì mà phải xin lỗi ta, chàng đã thay ta suy nghĩ chu toàn hết tất thảy, sắp xếp thỏa đáng, thậm chí còn vì ta mà suýt nữa…” Cô hít sâu một hơi: “Nhưng, chàng có nghĩ tới chưa, nếu như chàng thật sự có mệnh hệ gì, chàng bảo ta phải làm sao?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô từ phía sau: “Lần này đều tại Triển Chiêu suy nghĩ không chu đáo, để nàng chịu nhiều ấm ức rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa hít sâu một hơi, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: “Triển Chiêu, chàng biết tính khí của ta rồi đấy, chưa bao giờ ta cần chàng bày trò làm ta vui, ta chỉ muốn chàng trả lời thành thật ta một câu.”
Triển Chiêu nghiêm túc nhìn cô: “Nàng hỏi đi, Triển Chiêu nhất định trả lời thật lòng.”
Đinh Nguyệt Hoa khẽ cắn răng: “Nếu như người được ước hẹn chỉ phúc vi hôn với chàng ngày trước là một cô nương khác, chàng vẫn sẽ tốt với nàng như vậy, vẫn sẽ không ngại mạo hiểm tính mạng vì nàng đúng không?”
Triển Chiêu ngẫm nghĩ một thoáng, đoạn hạ giọng nói: “Ta nghĩ ta vẫn sẽ làm vậy.
Nếu như là một cô nương khác, ta vẫn sẽ hết lòng với nàng ấy, vẫn sẽ bảo vệ nàng ấy bằng cả tính mạng.”
Đinh Nguyệt Hoa thở dài, nói: “Triển đại hiệp quả nhiên một lòng nghĩa hiệp, thà mình chịu khổ chứ không làm tổn thương người khác.” Cô nói xong, xoay người muốn rời đi, nào ngờ lại bị Triển Chiêu giữ chặt, chỉ nghe hắn nói: “Nhưng nếu mà là người khác, thì lần này ta nghĩ ta nhất định sẽ không kiên trì được.”
Đinh Nguyệt Hoa khựng lại, Triển Chiêu tiếp lời: “Khi ấy ta nghĩ, nếu như ta chết như vậy, ngày tháng sau này nàng phải làm sao, nàng phải sống tiếp như thế nào? Thậm chí ta còn chưa kịp nói với nàng ta thích nàng bao nhiêu.
Ta không cam lòng, thật sự không cam lòng, nên ta nhất định phải sống tiếp.”
Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo cô lại gần: “Nguyệt Hoa, ta thích nàng, thích nàng rất nhiều.”
Đinh Nguyệt Hoa thấy mình lại xiêu lòng sắp khóc, cô nghẹn ngào: “Chàng… chàng đấy…” Cô không nói tiếp được nữa, vì bởi có người hơi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô.
Thế gian bao người như vậy, chỉ mỗi nàng khiến ta không thể buông.
Lâu sau, Triển Chiêu mới từ từ thẳng người dậy, buông cô ra, dưới ánh trăng, cô vẫn nước mắt giàn giụa.
Triển Chiêu thở dài một tiếng, cười nói: “Xem nào, chắc nàng không đem khăn tay theo đâu nhỉ?”
Đinh Nguyệt Hoa lườm hắn một cái, kéo tay áo của hắn lên và bắt đầu lau nước mắt không chút khách sáo.
Triển Chiêu chỉ cười, để mặc cho cô nghịch.
Bỗng Đinh Nguyệt Hoa lại nghĩ đến một vấn đề: “Chàng bắt đầu thích ta từ khi nào?”
Triển Chiêu làm bộ suy ngẫm nghiêm túc một lát: “Chuyện đến bây giờ ta cũng không giấu nàng nữa.
Chính là từ cái ngày nàng cứu ta ở dưới đáy sông lên, không nói không rằng hôn ta cả một hồi lâu, lúc ấy ta đã nghĩ: Giờ chỉ đành cam chịu số phận buộc chặt với nàng ấy thôi.
Đinh thị, sau này nàng phải chịu trách nhiệm với ta!”
Đinh Nguyệt Hoa lập tức như mèo con bị giẫm lên đuôi: “Triển Chiêu, ta mà tha thứ cho chàng thì ta…” Môi cô lại bị hôn, cô giãy giụa được hai cái, cuối cùng nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ hắn.
Xanh xanh áo ai, lòng ta bồi hồi.
Chỉ vì ai đó, trầm ngâm đ ến nay.
(Hết.)
Một đoạn kết đến từ Khai Phong Bát Quái Y Tổng:
Đinh Nguyệt Hoa lập tức như mèo con bị giẫm lên đuôi: “Triển Chiêu, ta mà tha thứ cho chàng thì ta…” Môi cô lại bị hôn, cô giãy giụa được hai cái, cuối cùng nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ hắn, âm thầm cắn mạnh vào môi Triển Chiêu, “A……………” Bạch Ngũ gia ở cách đó không xa bịt kín lỗ tai lại, hắn chưa từng nghe Triển Chiêu kêu thất thanh như vậy bao giờ, xem ra Đinh Tiểu Tam đã xuống tay tàn nhẫn lắm.
Đêm đó, tất cả những người ở Khai Phong nghe được tiếng kêu ấy đều lấy làm suy nghĩ, sao cái tiếng kêu thảm này giống của Triển đại nhân ở Khai Phong phủ thế nhỉ?
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1)Đèn Khổng Minh (Khổng Minh Đăng) hay còn được gọi là đèn trời (thiên đăng) do Gia Cát Lượng phát minh ra, là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn.
(2)Một câu trong bài thơ “Vọng nguyệt hoài viễn” của Trương Cửu Linh. Bản dịch của Trần Trọng San.
(3) Một câu trong bài thơ “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư. Bản dịch của Ngô Tất Tố.
(4) Một câu trong bài thơ “Đoản ca hành” của Tào Tháo. Bản dịch của Cao Tự Thanh..