Những lời nói ác ý, khiến cho hành lang yên lặng trong chốc lát.
Sở Hà một tay ôm Tô Mạt, cảm giác bờ vai mỏng manh của cô gái nhẹ run rẩy dưới tay anh, cùng với sự thương xót trong lòng, dâng lên một cơn phẫn nộ.
Ai ngờ, trong lúc anh quay người lại, bàn tay bị người khác giữ chặt.
Tô Mạt ngẩng đấu nhìn anh, ánh mắt sáng quắc khiến anh đứng nguyên trên đất, không giống như trong tưởng tượng của anh, bước nhanh qua cho Hứa Thiếu Huy một cái tát.
Buông anh ra, Tô Mạt tự mình đi qua, đứng vững trước mặt Hứa Thiếu Huy.
Cô nhìn Hứa Thiếu Huy, không hề cử động, sự nghiêm túc và thẳng thắn ngược lại khiến cho Hứa Thiếu Huy ngẩn ra, sau đó sắc mặt tai mét chất vấn: “Thế nào, tôi nói sai hay sao?”
“Khoong sai.”
Tô Mạt gật đầu, “tôi không biết bố tôi là ai. Mẹ tôi chính là tự sát chết. Nhưa vậy thì sao? Tôi thứ nhất không giết người, thứ hai không phạm pháp, không đến lượt anh khua tay múa chân ở đây. Cũng giống như vậy, sau này tôi gả cho ai cũng không cần anh bận tâm, tóm lại cho dù con trai trên thế giới này có chết hết tôi cũng không gả cho anh. Tôi rât thiếu tiền, những cũng không vì tiền học phí bốn năm mà đến mức bồi anh ngủ, anh cho rằng anh là ai? Một thứ đáng thương không ăn được nho liền nói nho chua!”
Câu cuối cùng, cô dùng ngữ khí vô cùng khinh thường để nói.
Hứa Thiếu Huy vẫn không nổi giận, sắc mặt của Trương Vũ Vi sớm đã biến sắc, nhưng không đợi cô ta lên tiếng, Tô Mạt đã nhìn về phía cô ta tiếp tục nói, “đàn ông như vậy có cho tôi tiền tôi cũng sẽ không cần, cô cứ yên tâm.”
Nói xong, cô không nhìn hai người, cất bước trực tiếp rời đi.
Trường Vũ Vi đỏ mặt nhìn theo bóng lưng của cô, nghĩ đến hai câu nói trước và sau của cô, càng nghĩ trong lòng càng nhạt nhéo, quay đầu lại nhìn Hứa Thiếu Huy sắc mặt tái mét đứng ở một bên, bỗng nhiên cười lạnh.
Ý đồ bị vách trần ngay tại chỗ, Hứa Thiếu Huy có chút không bình tĩnh, nhìn cô có ý muốn giải thích, “Vũ Vi......”
Lời vừa nói ra, trên mặt đã bị giáng xuống một cái tát.
Trương Vũ Vi trừng mắt nhìn anh ta, hai hang nước mắt bỗng nhiên tuôn trào, nghiến răng, nói từng chữ một, “đồ cặn bã. Tôi bị mù mắt mới nhìn trúng anh!”
Trước đây cô ầm ĩ, chưa từng có ánh mắt và ngữ khí đoạn tuyệt mạnh mẽ như vậy, dáng vẻ như lúc này, Hứa Thiếu Huy bỗng nhiên có chút hoảng sợ, bối rối bác bỏ, “nghe anh giải thích có được không?”
“Giải thích mẹ anh!”
Để lại một câu chửi thề, Trương Vũ Vi trực tiếp quay người lại ấn thang máy.
Thang máy vốn dừng lại ở tầng này, cô bỗng nhiên đến, tức giận rời đi, thần sắc và thái độ, giống như là đã nói rõ mọi chuyện.
Hứa Thiếu Huy đứng yên một chỗ nhìn thang máy đi xuống, không biết vì sao lại không đuổi theo.
Anh ta cũng Trương Vũ Vi sống chung một thời gian, những chuyện nên phát sinh đều đã phát sinh, đã chịu đủ tính khí của cô, cũng có chút nhàm chán cơ thể của cô. Không thể phủ nhận, cô vẫn trẻ đẹp, nhưng đối với anh mà nói đã không còn sức hút, không còn cảm giác mới mẻ. Người trẻ tuổi rất dễ mất đi tình yêu mãnh liệt và k1ch thích, thì có thể biến chất thành sự tiêu trừ.
Xem xong màn kịch hay này, Sở Khê cất bước đi vào nhà, tâm trạng bỗng nhiên có hơi mịt mù......
Cô chưa từng yêu đương, tạm thời cũng chưa gặp được người con trai mà mình rung động. Lúc này nhớ lại tình huống lúc nãy, không nén nổi có chút hoài nghi: Tình yêu là gì? Một mối tình có thể kéo dài bao lâu? Dựa vào thứ gì để duy trì một mối quan hệ? Con trai có phải đều giống với Hứa Thiếu Huy, ăn trong bát nhìn trong nồi? Vậy con gái, khi tình cảm vấp phải thất bại có thể nhận được cái gì?
Không có đáp án......
Rất nhiều việc, chỉ có trải nghiệm mới có tư cách nói tốt hay xấu, hối hận với không hối hận, cũng chỉ có trải nghiệm mới có thể nhận được bài học kinh nghiệm từ đó.
Thở ra một hơi, cô nhìn thấy Sở Hà đứng ở phòng ngủ thứ.
Tô Mạt sau khi vào phòng, khóa trái cửa lại nhốt mình trong phòng. Sở Hà lo lắng cho cô, đang ở ngoài cửa dỗ dành mấy câu, vẫn không nhận được một câu trả lời, không khỏi sốt ruột.
“...... Các người?”
Do dự một lúc, Sở Khê hỏi một cách không chắc chắn.
Sở Hà liếc nhìn cô, dùng sắc mặt trả lời tất cả, anh không nói chuyện, mà lần nữa hường về phía bên trong nói: “Có chuyện gì chúng ta trực tiếp nói, đừng như thế, được không?”
Lời lúc nãy Hứa Thiếu Huy nói, chắc chắn làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô gái nhỏ, anh không làm lớn chuyện cũng là vì suy nghĩ đến người bị tổn thương vẫn là Tô Mạt. Bây giờ đứng ở bên ngoài chỉ cảm thấy đau lòng, hận không thể ôm cô vào lòng, an ủi cô.
Nhưng, Tô Mạt cách một cánh cửa chỉ nói: “em không sao, chỉ là muốn yên tĩnh một lúc.”
Tâm trạng của Tô Mạt rất rối bời.
Cho dù lúc nãy cô ở bên ngoài châm biếm Hứa Thiếu Huy và Trương Vũ Vi, trong lòng vẫn không thoải mái được. Trước đây vì niềm vui thi đậu đại học mà vơi đi rất nhiều, còn lại chỉ là sự lo lắng và mù mờ về tương lai. Lời nói trước đây của Sở Hà vẫn ở bên tai, cô vẫn còn nhớ rất rõ, Sở Hà không nói những lời ngon ngọt khoa trương, là một người trưởng thành, anh rất thiết thực, cũng rất chân thành.
Thời gian họ quen biết quá ngắn, cho dù tình cảm sâu đậm, hứng thú mãnh liệt, nhưng ai có thể bảo đảm, tình cảm ngọt ngào này sẽ lâu dài đây?
Họ chênh lệch 8 tuổi, cô mới lên đại học, Sở Hà lại bị gia đình thúc giục kết hôn.
Anh 26 tuổi, đã là đại thần của nền văn học mạng, cô 18 tuổi, cách độ tuổi kết hôn còn hai năm nữa, huống hồ, cứ cho là bây giờ cô đủ 20 tuổi, thì sẽ có tư cách làm bạn gái của anh sao? Với điều kiện này của cô, bậc bố mẹ nào, có thể hoàn toàn không để ý chứ?
Ngồi ở bên giường, cô như là không cảm nhận được cái nóng, tâm tư trôi đi rất xa, suy nghĩ rất lâu, cho đến sau cùng, hai dòng lệ trên khuôn mặt khô đi.
Khi bên ngoài cửa dần trở nên yên tĩnh, cô nhận được điện thoại của cậu.
Cuộc điện thoại này hiển nhiên không phải tình cờ gọi đến......
Hứa Thiếu Huy sau khi quay về vạch trần với Tô Dương chuyện Sở Hà và Tô Mạt qua lại, đồng thời nhắc đến việc hai người phát triển rất nhanh, rất thân mật. Tô Dương hiển nhiên rất ngạc nhiên, gửi tin nhắn wechat cho cô không thấy trả lời, cảm thấy đau đầu, gọi điện trực tiếp cho cậu của Tô Mạt.
Anh xuất phát từ lòng tốt, lo lắng Tô Mạt tuổi còn nhỏ, trong mối quan hệ nam nữ sẽ thua thiệt. Tô Kiến Dân nhận được điện thoại, vì chuyện này mà kinh ngạc biến sắc.
Làm sao có thể nghĩ ra được, cháu gái 18 tuổi, đến An Thành làm thêm, trong thời gian ngắn như vậy lại có bạn trai? Còn lớn hơn 8 tuổi, có điều kiện gia đình rất tốt?
Vì một người em gái chưa kết hôn đã mang thai, lại tự sát, ông đã bị người đời dèm pha nhiều năm, trước khi gọi cuộc điện thoại này cho Tô Mạt, ngữ khí trách móc nặng nề và nghiêm khắc, nói mình ngày mai sẽ lái xe đến, đưa Tô Mạt quay về. Làm thêm thì thôi đi, ông lúc trước từng nghe người khác nói, khoản vay sinh viên ở huyện rất dễ thông qua, Tô Mạt quay về làm thủ tục này, thời gian còn lại muốn kiếm tiền, ở huyện cũng không phải không có cơ hội.
Chung qui, ở lại An Thành làm thêm, đừng nghĩ nữa!
“Vâng, con biết rồi!”
Yên lặng nghe xong lời răn dạy, Tô Mạt không phản bác và biện hộ, giọng nói ngoan ngoãn hiếu thuận giống như lúc trước.
Phía bên kia, Tô Kiến Dân ngắt điện thoại, trước khi tiếng tít tít truyền đến, Tô Mạt nghe thấy tiếng thở dài trộn lẫn với sự thất vọng và phiền muộn của người đàn ông
Trước hết cứ như vậy đi......
Đặt điện thoại trên đầu giường, Tô Mạt có hơi khó chịu.
Cô không biết ý nghĩ này của mình có đúng không, nhưng việc đã đến bước này, dường như không có cách nào tốt hơn. Tình cảm giữa cô và Sở Hà đến quá nhanh, những ngày này sống chung, có mấy lần cô cảm nhận được, lúc hôn đến nồng nhiệt, giữa hai người dâng lên sự ái muội và d*c vọng.
Loại cảm giác đó thật sự rất k1ch thích, cũng rất đáng sợ, cô thực sự rất sợ hãi, lo lắng đến một ngày nào đó, cô có thể sẽ ngầm đồng ý Sở Hà đi đến bước đó. Nhưng đồng thời, cô cũng lo lắng, bản thân thực sự di truyền từ mẹ, trở thành hồ li tinh giống như trong miệng người khác nói......
Cô thực sự không có dũng khí, để mặc cho đoạn tình cảm này tiếp tục phát triển.
Cô cần thời gian, cũng cần khoảng cách.
Tương lai như thế nào, cô tạm thời không muốn suy nghĩ. Nhưng bây giờ, việc vô cùng cấp bách, rời khỏi An Thành, quay về tĩnh tâm một thời gian, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ như vậy, tâm trạng hiển nhiên vô cùng lạc lỏng, cô ngồi ở bên giường bình phục lại rất lâu, lại đấu tranh tâm lí rất nhiều, cuối cùng, triệt để thuyết phục bản thân.
Mỗi người đều có d*c vọng, nhưng người lí trí, phải biết chừng mực, khống chế tiết tấu.
10h30, Tô Mạt hít thở sâu một hơi, đi ra ngoài.
Tinh thần cô sa sút, Sở Hà và Sở Khê hiển nhiên cũng không yên tâm đi làm việc khác, hai người đứng ở phòng khách, một người nhìn điện thoại, một người xem tivi.
Thấy cô ra ngoài, Sở Khê làm như không có việc gì mỉm cười, hỏi cô: “Đói không? Có cần ra ngoài ăn một bụng đồ nướng?”
Ăn ăn uống uống, tâm trạng tồi tệ sẽ giải tỏa rất nhanh.
Tô Mạt đồng ý với đề nghị này, gần 11 giờ, ba người cùng nhau xuống dưới, đi đến một cửa hàng đồ nướng cách đó không xa.
Lúc ăn, mọi người đều ngầm hiểu không nhắc đến việc lúc nãy, chỉ dồn hết sự chú ý vào thức ăn, nói nói cười cười đến sau cùng, thậm chí còn gọi một ít bia, uống đến sáng.
Lúc đón gió đêm quay về, Sở Khê ợ hơi một cái. Cô rất nhạy bén, biết được hai người có chuyện muốn nói, vừa về đến liền đi vệ sinh, quay về phòng ngủ.
Tô Mạt đi đến nhà vệ sinh chung tắm rửa qua loa, lúc để tóc ướt đi ra ngoài bị Sở Hà ngăn lại, anh từ trong bóng tối nhìn vào mắt cô, giọng nói có hơi khàn, “nói chuyện nhé.”
Thận trọng từ trước đến nay, anh hiển nhiên biết được, Tô Mạt tối hôm nay, có không ít tâm sự.
Hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính diện tích lớn, từ vị trí cửa sổ sát đất cách phòng của Sở Khê rất xa. Đóng chặt cửa phòng, mở điều hòa, hai người ngồi bên cửa sổ, trầm mặc một lúc.
“Anh ôm.”
Mấy phút sau, Sở Hà lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
Anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt, kéo cô gái đến bên người mình, một tay vòng qua eo cô, để cả người cô ngồi trên đùi mình, khuôn mặt dựa vào vòm ng ực anh.
Tô Mạt rất ngoan ngoãn, cứ như vậy dựa vào, mái tóc ướt của cô thấm ướt cả áo anh.
Cô bình thường có chút tửu lượng, nhưng tối nay, có lẽ là tâm trạng không tốt nên có hơi say, cảm giác giống như là bia có độ cồn mạnh, khiến cho tâm trạng đầy buồn phiền.
Sở Hà ôm cô, nghe thấy cô bỗng nhiên nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Cô gặp anh ở tầng hầm, giống như vẫn là chuyện của hôm qua, chớp mắt, đã có thể dùng tư thế thân mật thế này, dựa dẫm vào lòng anh.
Nghe vậy, Sở Hà mỉm cười, “ừ, còn thêm 1 tháng nữa thì em nhập học rồi.”
“Em hôm nay đã tra kết quả thi rồi.”
“Trường nào?”
“Chuyên ngành ngôn ngữ học Hán ngữ trường cao đẳng Văn Lí.”
Trường này, Sở Hà hiển nhiên cũng biết. Một trưởng ở mức phổ thông ở An Thành, nhưng mà, chuyên ngành ngôn ngữ học Hán ngữ có thể xem là một trong những chuyên ngành chính của trường, dư luận khá tốt, tỉ lệ tốt nghiệp mấy năm gần đây cũng tốt, sinh viên học nghiên cứu sinh cũng nhiều.
Thu lại tâm tư, vùng trán anh hiện lên ý cười, cúi đầu nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt đúng lúc cũng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh đầy vẻ dịu dàng, yết hầu cô khẽ động, sau đó, một tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
------Ngoài lề------
Chương dài nhất từ khi bắt đầu viết, oa!