Dương Nhược Tình thiếu chút nữa không nhịn được lại muốn cười.Nàng tức giận liếc Đại An một cái, nói: “Tiểu tử ngốc, đệ có thấy cô nương ở thôn chúng ta có ai không gả chồng không? Nếu không gả chồng ở nhà làm gái lỡ thì, người ta không chừng lại nói cô nương kia có tật xấu nên mới gả không được! Hoặc là là đức hạnh, hoặc là là thân thể, đi đến đâu đều bị người khác ghét bỏ, nhìn nàng như quái vật, đệ nói như vậy có thảm không?”“Như vậy thì……” Đại An cau mày suy tư.Dương Nhược Tình đưa một tay lên vuốt ve khuôn mặt của mình, nói tiếp, “Tuy nhiên tỷ tỷ của đệ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, không cần băn khoăn mấy việc đó.
Nói không chừng, khi thời điểm chín muồi, người ta tranh nhau đến cầu hôn vỡ cả cửa nhà chúng ta!”Đại An hắc tuyến đầy đầu, tỷ tỷ, đừng khoe khoang như vậy có được không?“Tuy nhiên, tỷ tỷ của đệ giao phó cho Đại An một việc quan trọng, đó là tỷ phu tương lai, nếu có thể được sự tán thành của Đại An nhà ta, tỷ tỷ mới gả! Bằng không, dù cho Long Vương Thái Tử, tỷ tỷ cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, được không?”Đại An kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin được những gì mình nghe thấy.“Thật không? Tỷ tỷ sẽ giữ lời chứ?”“Tiểu tử ngốc, tỷ tỷ của đệ dù cho có lừa dối ai cũng sẽ không lừa dối đệ.
Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!” Dương Nhược Tình nói xong đứng thẳng dậy.Tôn thị giận dỗi nói: “Tỷ đệ các con nói gì vậy, hôn nhân đại sự, đâu phải trò đùa?”Trên mặt Đại An vừa mới dâng lên một tia kích động, lại trùng xuống.Dương Nhược Tình lại cười nói: “Nương, con nghiêm túc mà! Con tin tưởng ánh mắt của Đại An.”Tôn thị bất đắc dĩ, coi như là con cái vẫn chưa hiểu chuyện, chỉ là lời trẻ con, cũng liền cười cười đi qua.Dương Nhược Tình lại âm thầm nhìn thoáng qua đệ đệ Đại An, trong mắt tràn đầy ấm áp.Lời nói không cho nàng kết hôn của Đại An tuy là trẻ con, nhưng nó cũng phản ánh sự vội vàng của đệ đệ muốn bảo vệ tỷ tỷ của mình!Hắn hiện tại chưa hiểu chuyện, chưa biết được tình cảm giữa con người với con người trên thế gian này có rất nhiều, rất nhiều.Thân tình, hữu nghị, tình yêu……Tình, là liên hệ, nhưng cũng không thể thay thế.Nhân sinh giữa nàng và Đại An, nửa đầu cuộc đời là tỷ đệ tình duyên, nửa sau cả hai đều phải tự khai triển nhân sinh của riêng mình.Nàng sẽ tìm được một người chồng có thể yêu thương nhau, Đại An cũng cần một thê tử biết nóng biết lạnh, tỷ đệ ở bên nhau trọn đời, dù sao cũng chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của hài tử mà thôi!Tuy nhiên nguyện vọng này và tâm lý muốn bảo hộ tỷ tỷ của đệ đệ, làm cho nàng cảm động đến rối tinh rối mù!Lại một lần nữa xoa xoa đầu Đại An, Dương Nhược Tình không nói gì.
Nàng tin tưởng, dựa vào sự thông tuệ của Đại An, hắn nhất định có thể hiểu rằng nàng giờ phút này đang cảm động!Về phần Lạc Phong Đường……Nghĩ đến cha và nương còn ngấm ngầm đánh chủ ý như vậy, Dương Nhược Tình không nhịn được mà bật cười.Tên kia chính là một tiểu tử ngốc mà!Bên kia, Tôn thị đã xay xong muỗng đậu nành cuối cùng, dò hỏi Dương Nhược Tình tiếp theo làm gì.Sau khi thu lại cảm xúc của mình, Dương Nhược Tình hồi phục tinh thần.Nhìn chậu gỗ dưới bệ mài đựng đầy sữa đậu nành, trên máng của bệ mài còn sót lại một ít cặn, nàng nhẹ nhàng nạo hết phần sữa đậu nành còn sót lại vào chậu, sau đó lấy một tấm vải lưới màu đen sạch sẽ đã chuẩn bị trước.“Đại An, đệ sang phòng kế bên nói với ông ngoại một tiếng, đã đến thời điểm ông lên sân khấu rồi!”“Vâng!” Đại An xoay người ra khỏi phòng bếp.Trong nháy mắt, Lão Tôn xắn tay áo đi vào.“Ai A, việc gì cần lão già ta lên sân khấu đây, Tình Nhi, cháu cứ việc phân công đi?”“Ông ngoại, ông và nương của con kéo tấm vải đen này, đừng có mở ra, vắt nó theo hình một cái cái phễu là được!” Dương Nhược Tình nói.Lão Tôn và Tôn thị liền thực hiện theo lời của Dương Nhược Tình.Dương Nhược Tình hướng phía dưới tấm vải lưới màu đen để một cái thùng gỗ sạch sẽ, sau đó cầm lấy cái chậu gỗ đổ xuống……Toàn bộ sữa đậu nành trong chậu gỗ đều được đổ vào trong tấm vải lưới màu đen, thấm qua tấm lưới nhỏ xuống thùng gỗ bên dưới.Sau đó, Lão Tôn cùng Tôn thị dùng sức đong đưa tấm vải lưới màu đen, khi sữa đậu nành bên trong đã nhỏ xuống gần hết, liền siết chặt tấm vải, bọc bã đậu bên trong và đặt lên cối đá.Mặt trên lại đặt một tấm ván gỗ, một cây đòn gánh, dùng một lực thật mạnh ép xuống, cố gắng vắt kiệt chút nước cuối cùng còn sót lại trong bã đậu!Cho đến khi không vắt được một giọt nước nào nữa thì mới bỏ qua.Dương Nhược Tình đem sữa đậu nành lắc lư vài cái, sau đó múc mấy gáo nước từ ngoài giếng đổ vào pha loãng.Sau khi pha loãng sữa đậu liền đổ vào một chiếc nồi.“Nương, tiếp theo liền nhờ nương, lửa cần lớn một chút nha!” nàng hướng Tôn thị cười hì hì nói.Bên kia, Lão Tôn giũ ra tấm vải lưới màu đen, nhìn bã đậu bên trong, vô cùng kinh ngạc.“Lão già ta đã sống gần hết cuộc đời.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy đậu tương có thể xay thành bã đậu như thế này.
Bã đậu này có thể ăn được không?”“Ông ngoại, bã đậu đương nhiên có thể ăn.
Xào chung với dưa muối và cải trắng, ăn rất ngon!”Dương Nhược Tình cầm lấy một cái bát đất nung, bước tới chuyển bã đậu vào.“Nếu trộn bã đậu nấu cho lợn ăn, lợn con nhà ta chắc chắn sẽ lớn nhanh như thổi!”Tôn thị liên tục gật đầu: “Nương đã nói với thúc Trường Canh của con rồi, mấy ngày sau sẽ đi bắt lợn con!”Nghe nói bã đậu có thể ăn được, Tiểu An cũng xúm lại.Kéo ống tay áo của Dương Nhược Tình nói: “Tỷ, lần tới chúng ta mới cho lợn con ăn bã đậu.
Ngày mai chúng ta xào bát bã đậu này nhé? Tiểu An muốn ăn, được không?"Dương Nhược Tình cúi người, ngón tay theo bản năng liền muốn đi niết mũi Tiểu An.Nhưng nghĩ đến hôm nay Dương Hoa Mai suýt nữa đánh gãy sống mũi của hắn, liền nhanh chóng thu ngón tay lại.Nàng bóp nhẹ lên má Tiểu An: “Chắc chắn rồi , sáng mai để tỷ nặn bã đậu làm bánh cho đệ ăn nhé!”“Tốt quá!” Tiểu An vui mừng hoa tay múa chân.Dương Nhược Tình đem bã đậu bỏ vào tủ bát, mang hai chiếc ghế đẩu dài từ phòng bên sang.Đem cửa phòng bếp và cửa phòng Dương Hoa Trung tháo xuống.Nhà ở đơn sơ cũng có chỗ tốt, cửa này tháo xuống khá dễ dàng.
Nếu ở hiện đại, toàn là cửa an ninh thì……Ai da ta đi, nàng phải phát huy bản lĩnh của điệp viên mới có thể tháo ra được.Bên này, một mặt ván cửa đặt trên chiếc ghế dài, mặt trên đã sớm được lau sạch sẽ.Sau đó, Dương Nhược Tình đặt một hộp gỗ rộng khoảng nửa mét vuông lên trên cửa.Chiếc hộp gỗ này, trước kia cũng không biết là dùng để đựng gì, sau lại vô dụng, liền bị bỏ trong kho đựng đồ vật linh tinh của Dương gia.Bị Dương Nhược Tình nhìn trúng, chiếc hộp gỗ này kích thước vừa vặn, dùng để làm khuôn cho đậu hủ rất phù hợp.Trải lại tấm vải lưới màu đen trong hộp gỗ, ở đằng kia, sữa đậu nành trong nồi nhỏ bắt đầu sôi lên, sủi bọt vui vẻ, bọt gần như trào ra mép nồi.“Tình Nhi, tiếp theo làm gì đây?” Tôn thị hỏi.“Tiếp theo đến phiên con tới bộc lộ tài năng, gọi là ngâm một chút nước chua, cũng là khâu then chốt trong cách làm đậu phụ!”Dương Nhược Tình nói, quay lại cầm một cái bát lên.Cho muối, lấy dấm, đổi nước trong, còn trộn lẫn một chút đồ khác vào.Động tác nhanh nhẹn, biểu tình chuyên chú, trong chớp mắt, một bát chất lỏng màu vàng hơi chua nhẹ nhàng lắc lư..