Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


Đông Ốc phòng.

Đàm thị mới khoẻ lên, đang ngồi trên giường chửi ầm lên với Dương Hoa Lâm đang quỳ trên mặt đất trước giường.

Lão Dương ngồi bên cạnh giường, hút thuốc, không tiếp lời.

Dương Hoa Lâm không dám nâng đầu, biện giải gì cũng không dám nói, mặc cho Đàm thị mắng chửi.

Đàm thị tuy rằng triền miên trên giường bệnh, một ngày chỉ ăn hai bữa, cũng không nhiều lắm.

Nhưng sức lực mắng chửi người vẫn không suy giảm.

Giọng lớn, âm thanh vang dội, chấn đến nóc nhà đều vang lên loảng xoảng loảng xoảng, bên cạnh, tất cả mọi người đều không tìm được cơ hội chen lời.

Dương Hoa Lâm quỳ tiến lên vài bước, đến mép giường.

“Cha, nương, là nhi tử bất hiếu, nhi tử là súc sinh, đại ca mất cũng không kịp trở về gặp hắn một lần cuối cùng……”Kế tiếp, Dương Hoa Lâm bắt đầu khóc lóc, kể lể những sự tích của Dương Hoa An lúc sinh thời.

Đương nhiên, tất cả đều là Dương Hoa Lâm tự điểm tô đẹp đẽ cho Dương Hoa An.


Dương Nhược Tình cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Dương Hoa An nâng đỡ các đệ đệ……Đến cuối cùng, Dương Hoa Lâm kể ra chính mình cùng Dương Hoa An là 'huynh hữu đệ cung' như thế nào ……“Nhị ca, huynh đừng nói nữa, huynh còn nói nữa đệ đều phải phun ra!” Dương Hoa Châu không nhịn được, chặt đứt hồi ức như nước của Dương Hoa Lâm.

“Huynh liền nói huynh vì sao không trở về chịu tang đi!” Dương Hoa Châu lớn tiếng nói.

Lời này, cũng hỏi ra tiếng lòng của những người khác, ngay cả Đàm thị cũng tạm không mắng nữa, dựng lỗ tai lên nghe Dương Hoa Lâm giải thích.

Chỉ nghe Dương Hoa Lâm nức nở nói: “Không sai, một năm này ta là trốn đi, ta thừa nhận.

”“Nhưng ta không phải trốn nhà, mà là trốn nợ.

”“Cái gì? Buôn bán nhỏ kia của ngươi lại thâm hụt tiền sao? Ngươi nợ tiền ai?”Lão Dương cả kinh, cột thuốc lá sợi trượt từ trong miệng ra ngoài, lớn tiếng hỏi.

Dương Hoa Lâm lắc đầu: “Sinh ý không thâm hụt tiền, còn kiếm được một ít lời.

”“Là Tiền thị, con chưa chuộc thân cho nàng, đã mang theo nàng trốn ra khỏi Câu Lan Viện.

”“Người Câu Lan Viện tìm chúng con khắp huyện thành, muốn con giao tiền chuộc, bằng không sẽ không buông tha cho con.

”“Con không có cách nào khác, chỉ đành mang theo Tiền thị cùng Vĩnh Bá, chạy tới quận Khánh An trốn……”Nghe lý do như vậy, lão Dương thiếu chút nữa tức không thở nổi.

Ông cầm cột thuốc lá trong tay chiếu trên đầu Dương Hoa Lâm hung hăng gõ một chút, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

“Ngươi bị ma quỷ ám thân sao, đều đã bao lớn, còn đi chơi loại chuyện này?”“Đối phương lại không phải là khuê nữ trong sạch gì, kỹ nữ Câu Lan Viện, một con, ngươi vì nàng phạm hồ đồ, ngươi đây là tự tìm chết!”Lão Dương quát chói tai, tức giận đến tay đều run.

Bên cạnh, những người khác cũng đều khiếp sợ tới cực điểm, cũng phẫn nộ tới cực điểm.

Dương Nhược Tình thì âm thầm lắc đầu.

Nhị bá đã đến tuổi này, còn chơi trò chạy trốn vì tình, không sợ bị người Câu Lan Viện tìm được, đánh gãy cái chân thứ ba sao?Bên kia, Lưu thị kinh hô lên.

“Ai nha nhị ca, huynh cũng thật không địa đạo!”“Trong nhà có chuyện cần đến huynh, thì không thấy huynh đâu.

”“Ở bên ngoài gây ra chuyện, liền chạy về nhà, sau này người ở Câu Lan Viện bên kia tìm tới, cả gia đình chúng ta đều phải bị huynh liên lụy, huynh cũng thật là thiếu đạo đức nha!”Lưu thị gào to lên.


Dương Hoa Minh cũng vội nói: “Không sai, nhị ca quá thiếu đạo đức, chuyện tốt không nhớ đến chúng ta, cục diện rối rắm liền nghĩ để cho chúng ta tới thu thập.

”“Tứ phòng chúng ta biểu lộ thái độ trước, tứ phòng cùng nhị phòng không có nửa điểm can hệ, là người qua đường!”Nghe Dương Hoa Minh nói, Dương Hoa Lâm tức giận đến âm thầm cắn răng.

Trên mặt, lại bài trừ biểu tình càng thêm đáng thương.

“Tứ đệ, đệ yên tâm, nhị ca sẽ không liên lụy các ngươi.

”“Ta cũng sẽ không liên lụy những người khác, chuyện ở Câu Lan Viện bên kia đã được giải quyết.

”“Ta sau đó mới dám mang theo nhị tẩu cùng cháu trai các ngươi về nhà gặp các ngươi!”Dương Hoa Lâm nói xong, xoay người mặt hướng lão Dương: “Cha, con ở bên ngoài trốn nợ một năm, hàng đêm đều mơ thấy cha và nương!”“Con thời khắc đều không quên con là người Dương gia, Tiền thị mới sinh đứa con trai, vừa tròn tháng con liền mang theo bọn họ trở về nhận tổ quy tông!”“Cha, nương, nhi tử là thiệt tình nhớ thương gia đình!”Dương Hoa Lâm nói xong, quỳ rạp trên mặt đất ngao ngao khóc.

Lão Dương xanh mặt, nhìn Dương Hoa Lâm khóc lóc thảm thiết, không tỏ thái độ.

Mấy huynh đệ Dương Hoa Trung cũng căng chặt mặt, không nói lời nào.

Đàm thị lại mắng.

“Nhận tổ quy tông? Ngươi đánh rắm!”“Tiền thị kia, nàng là gì? Kỹ nữ ngàn người cưỡi, vạn người đè.

”“Dương gia ta không cần nữ nhân dơ bẩn như vậy làm tức phụ, càng không hiếm lạ đứa trẻ do nữ nhân như vậy sinh ra!”“Ngươi cút đi, ngươi hiện tại liền cút ngay, mang theo kỹ nữ và đứa trẻ kia lăn càng xa càng tốt!”“Không được mang theo Vĩnh Bách, hắn phải lưu lại, hắn là đại tôn tử của ta, là hạt giống của Dương gia ta, không thể bị đôi cẩu nam nữ các ngươi bắt cóc!”Cứ như vậy, Dương Hoa Lâm dùng hết chiêu số, lúc khóc lóc thảm thiết, lúc lăn lộn đầy đất.

Tất cả đều không làm nên chuyện gì.


Cuối cùng bất đắc dĩ, mang theo Tiền thị cùng hài tử do Tiền thị sinh, chật vật trốn ra khỏi Dương gia.

……Nhà chính Dương Hoa Trung, ngoại trừ lão Dương cùng Đàm thị, những người khác đều lại đây.

“Cha nương chúng ta, hiếm lạ nhất chính là cháu trai.

Lúc này, cũng làm ta ngoài ý muốn một phen!” Dương Hoa Châu nói.

Bên cạnh, Dương Hoa Minh cười lạnh.

“Tiền thị kia, đã ngủ với nhiều nam nhân như vậy, ai biết được hài tử kia rốt cuộc có phải của nhị ca hay không!”“Lão tứ, nơi này còn có vãn bối, đệ nói chuyện chú ý chút!” Dương Hoa Trung nhíu mày, trừng mắt nhìn Dương Hoa Minh một cái.

Dương Hoa Minh nhếch miệng cười, có hơi chút xấu hổ.

Bên cạnh, nhóm vãn bối Dương Nhược Tình cùng Dương Vĩnh Tiến đều làm bộ không nghe được.

Dương Vĩnh Tiến hỏi: “Các vị thúc thúc, các ngươi cảm thấy, nhị thúc có còn trở về hay không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận