Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


“Thời điểm không còn sớm, các ngươi ngày mai còn phải lên đường, đi ngủ sớm một chút đi!” Tôn thị đề nghị.

Dương Nhược Tình gật gật đầu, đứng dậy.

Lạc Phong Đường cũng đi theo đứng lên, hắn một tay nâng Dương Nhược Tình, xoay người nói với Dương Hoa Trung cùng Tôn thị: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, chúng con đi trước.

”Hai người vừa mới trở lại hậu viện của chính mình, trên núi giả phía trước có một tia thân ảnh màu trắng giống như tia chớp vọt xuống.

Trong chớp mắt đã tới trước người Dương Nhược Tình.

Vây quanh nàng,nhảy lại nhảy.

“Ai nha, Truy Vân!”Dương Nhược Tình phát ra một tiếng hoan hô kích động , cúi người xuống ôm cổ nó.

Hơn nửa năm không thấy, Truy Vân càng thêm cường tráng, bưu hãn.

Khi nàng vuốt ve, nó đột nhiên đứng lên.

“Nhóc con được lắm, cái đầu đã cao hơn so với ta nha!”Dương Nhược Tình nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, sợ ngây người.


Truy Vân theo thói quen tính nâng đôi chân trước lên, muốn đáp lên hai vai Dương Nhược Tình, Lạc Phong Đường đang mỉm cười nhìn giữa mày liền căng thẳng.

Hắn bước nhanh đi vào giữa, ngăn trở Truy Vân.

“Truy Vân, hôm nay không giống ngày xưa, Tình Nhi đang mang thai, không thể đáp lên người nàng.

” Hắn giải thích với Truy Vân.

Bị Lạc Phong Đường gây trở ngại, Truy Vân hiển nhiên có chút không cao hứng, phát ra một tiếng gầm nhẹ cảnh cáo.

Dương Nhược Tình thấy thế, cười ha ha lên.

Nàng chỉ vào bụng của mình, mỉm cười nói cho Truy Vân: “Trong bụng ta hiện đang có tiểu bảo bảo.

”Nàng liền biết chữ ‘ mang thai ’ mà Lạc Phong Đường nói, Truy Vân không hiểu.

Hiện tại, nàng phiên dịch thành ngôn ngữ Truy Vân có thể lý giải cùng tiếp thu, Truy Vân quả thực liền lộ ra biểu tình bừng tỉnh.

Nó lui một bước, tứ chi vững vàng đứng trên mặt đất.

Nghiêng đầu đánh giá bụng Dương Nhược Tình.


Nó duỗi dài cổ, đem cái mũi để sát vào bụng Dương Nhược Tình, ngửi vài cái.

Sau đó, vươn đầu lưỡi tới, nhẹ nhàng liếm, liếm vài cái vào bụng nàng.

Tuy rằng cách hai tầng quần áo, nhưng cảm giác tê tê dại dại kia, vẫn chọc cho Dương Nhược Tình cười khanh khách.

Lạc Phong Đường cũng cười.

Truy Vân lại lần nữa vui sướng lên, phe phẩy cái đuôi, vây quanh Dương Nhược Tình nhảy nhót, cũng một đường cùng trở về trong phòng ở hậu viện.

Lạc Phong Đường lấy điểm tâm và bánh trung thu tới chiêu đãi Truy Vân.

Nhưng Truy Vân có vẻ không thích ăn.

“Sao thế? Không đói bụng sao?” Lạc Phong Đường lẩm bẩm.

Dương Nhược Tình đánh giá biểu hiện của Truy Vân, sau đó cong môi cười.

“Thế giới của đồ tham ăn, vĩnh viễn đều không tồn tại ấm no.

” Nàng nói, ngay sau đó đứng lên đi về phía cửa.

“Chờ một chút, lập tức sẽ có đồ ăn ngon.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận