“Lăn, các ngươi đều cút cho ta!”Dương Nhược Lan một đôi mắt đỏ ngầu trừng Tiền thị, xấu hổ và giận dữ đến hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Nhưng, khát vọng đến từ chỗ sâu trong thân thể lại làm nàng kẹp chặt hai chân, không nhịn được phát ra một tiếng rên thống khổ, ngâm nga.
“Kế tiếp nên làm sao? Nàng bắt ta xuống dưới!”Vượng Phúc nhìn về phía Tiền thị.
Tiền thị cười nói: “Vậy ngươi liền đi xuống, đợi lát nữa nàng không cầu, ngươi chết cũng đừng lên!”“Hắc hắc, được rồi!” Vượng Phúc quả thực xuống giường.
Trên người cũng trần như nhộng.
Một cây gậy xấu xí ở trước người văng qua lại, dừng ở đáy mắt Dương Nhược Lan, làm nàng thiếu chút nữa buồn nôn.
Nhưng khát vọng từ chỗ sâu trong thân thể lại càng mãnh liệt.
Dương Nhược Lan ở trên giường thống khổ quay cuồng, xé rách mảnh vải cuối cùng còn lại trên người.
Tiền thị hai tay ôm ngực, đứng ở trước giường cười tủm tỉm nhìn.
Vượng Phúc xoa hai tay, một bộ dáng tùy thời chờ đợi triệu hoán.
Dương Nhược Lan rất nhiều lần giãy giụa muốn đứng dậy, đều bị Vượng Phúc đẩy trở về.
Tiền thị lấy ra một cây chổi lông gà, nhẹ nhàng mơn trớn, trêu chọc ở trên người Dương Nhược Lan……“Ai nha, nữ nhân sao, hà tất phải kiên trì như vậy?”“Tắt đèn, các nam nhân không phải đều một hình dáng sao?”“Rất khó chịu đúng không? Chỉ cần ngươi mở miệng, Vượng Phúc có thể thỏa mãn ngươi.
”“Ngươi không chỉ có thể sảng khoái, ngày mai ta cũng làm đồ ăn tới khao ngươi, điều trị thân mình cho ngươi, cho ngươi tiền tiêu……”Không biết là do lời nói của Tiền thị nổi lên tác dụng, hay là dược lực kia quá mạnh.
Dương Nhược Lan không biết từ đâu có sức lực, thế nhưng ngồi dậy.
Trên người mang theo nhiệt khí hôi hổi, một đôi cánh tay duỗi về phía cổ Vượng Phúc.
Vượng Phúc ngạc nhiên, còn chưa có phản ứng lại đây, đã bị Dương Nhược Lan túm lên giường.
Trên giường, tức khắc lâm vào một trận đất rung núi chuyển……Tiền thị vừa lòng hừ một tiếng, ném chổi lông gà trong tay xuống, xoay người ra khỏi phòng.
Một đêm này, Dương Nhược Lan chơi thực điên cuồng.
Ở dưới tác dụng của dược lực, nàng biết chính mình đang làm cái gì, cũng biết có bao nhiêu điên cuồng.
Nhưng lại vô pháp khống chế hành vi của chính mình.
Nhìn lão nam nhân xấu xí ở trên người mình, Dương Nhược Lan tuyệt vọng đến nước mắt xôn xao chảy ra, nhưng thân thể lại điên cuồng đáp lại hắn.
Vượng Phúc sau nửa đêm liền trốn đi, nàng lại không chợp mắt.
Nàng thay một thân xiêm y màu trắng, đầu tóc bù xù xuống đất.
Xương cốt cả người đau nhức đến sắp tan ra thành từng mảnh, nàng đỡ vách tường đi một đường tới cửa thôn……“Ai nha, không được, có người tự sát!”Không biết là tức phụ nhà ai, một tiếng thét chói tai cao vút cắt qua buổi sáng yên lặng ở thôn Trường Bình.
Tôn thị đúng lúc cũng rời giường, đang chuẩn bị đi đến hồ nước bên kia rửa rau.
Nghe thấy tiếng la vội vàng chạy ra ngoài, bờ hồ nước đã vây quanh một vòng người.
Một người mặc đồ trắng được vớt lên từ trong nước, mái tóc thật dài che khuất mặt.
Tôn thị vội vàng chạy qua, thanh âm phát run, hai chân phát run.
Cảnh tượng này làm nàng nhớ tới lúc trước khuê nữ Tình Nhi của nàng vì Mộc Tử Xuyên mà nhảy xuống hồ nước.
“Nha, là Lan nha đầu, là Lan nha đầu nhị phòng Dương gia!”Trong đám người có người hô to ra tiếng.
“Nha, tắt thở tắt thở!”Đám người bắt đầu kinh hoàng tản ra, không dám đi đến trước mặt Dương Nhược Lan, ném xuống Dương Nhược Lan một mình nằm thẳng tắp ở bên đường.
Tôn thị hồi phục lại tinh thần, nghiêng ngả lảo đảo chạy vội tới trước mặt Dương Nhược Lan.
Trong đầu phụ nhân đều là bộ dáng khuê nữ hơi thở thoi thóp được vớt lên lúc trước.
“Các ngươi mau đi kêu Phúc bá tới đây!” Tôn thị một bên kêu với người vây xem.
Sau đó nhớ tới cách khuê nữ Tình Nhi trước kia cấp cứu cho người ta, Tôn thị cúi người xuống, đôi tay giao điệp ấn ở trên bụng Dương Nhược Lan.
.