“A?” Tiêu Nhã Tuyết ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn về phía Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình nói tiếp: “Ngươi luôn miệng nói, chờ đến sau khi trở về Đại Liêu, sẽ hòa li cùng hắn, tất cả mọi người hảo tụ hảo tán.
”“Kỳ thật, trong lòng ngươi, là thích Thiên Cách Tùng, đúng không?”Dương Nhược Tình hỏi tiếp.
Tươi cười trên mặt Tiêu Nhã Tuyết tức khắc biến mất không thấy.
“Tình Nhi, ngươi vui đùa cái gì vậy? Ta sao sẽ thích nam nhân hoa tâm?” Nàng nói.
Dương Nhược Tình nói: “Ngươi ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật, trong lòng vẫn không thể chân chính buông được hắn.
”“Ngươi luôn lấy lý do hắn hoa tâm để giải thích, muốn rời xa hắn.
”“Nhưng, ngươi luôn tự mâu thuẫn với quyết tâm của chính mình.
”“Hắn hoa tâm, nữ nhân nhiều, còn nơi chốn lưu tình.
”“Đây là cây kim cắm vào trong ngực ngươi.
”“Nguyên nhân chính là vì ngươi rất khó rút cây kim kia ra, lại không thể hoàn toàn buông hắn, cho nên mới định ra cho chính mình một mục tiêu xa xôi.
”“Đó chính là sau khi trở về Đại Liêu sẽ hòa li.
” Dương Nhược Tình từ từ kể ra, phân tích hoạt động tâm lí của Tiêu Nhã Tuyết thấu triệt sáng tỏ.
Ngay cả Tiêu Nhã Tuyết nghe cũng ngây người.
Chỉ nghe Dương Nhược Tình nói tiếp: “Đại Liêu hiện tại là tình huống kia, đến ta cũng rõ ràng, muốn đánh trở về, một lần nữa đoạt lại chính quyền, cũng không phải là sự tình một sớm một chiều.
”“Nói như vậy, ngươi và Thiên Cách Tùng, mục tiêu sau khi trở về Đại Liêu sẽ hòa li cũng thực xa xôi và mơ hồ.
” Dương Nhược Tình nói.
“Tình Nhi, ngươi phân tích nhiều như vậy, ngươi rốt cuộc tưởng biểu đạt cái gì?”Tiêu Nhã Tuyết đánh gãy Dương Nhược Tình nói.
“Ngươi muốn nói cái gì cứ nói thẳng đi, giữa chúng ta, không cần phải quanh co lòng vòng.
” Nàng nói tiếp.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Nàng duỗi tay cầm tay Tiêu Nhã Tuyết.
“Ngươi là tỷ muội tốt của ta, ta hy vọng ngươi có thể chân chính vui sướng, hạnh phúc, mà không phải giống như bây giờ, trên mặt miễn cưỡng cười vui, trong lòng lại so với ai đều khổ hơn!”Dương Nhược Tình nói.
Tiêu Nhã Tuyết ngơ ngẩn, “Tình Nhi, ta không khổ……”“Ngươi cũng đừng khẩu thị tâm phi.
” Dương Nhược Tình nói.
“Ta đã vài lần nghe được ngươi trong ban đêm chùm chăn khóc……”“Ta, ta không có!” Tiêu Nhã Tuyết biện giải.
“Ta chỉ có chút nhớ nhà thôi……”“Không chỉ nhớ nhà đi? Chủ yếu vẫn là bởi vì Thiên Cách Tùng đi?” Dương Nhược Tình một câu chọc trúng tâm tư của Tiêu Nhã Tuyết.
“Nhã Tuyết, nếu ngươi thật sự thích Thiên Cách Tùng, ngươi hãy biểu đạt ý tưởng chân thật của chính mình ra.
”“Thích hắn, liền phải cho hắn biết.
”“Rõ ràng ngươi thực để ý việc hắn mang tiểu thiếp vào cửa, nhưng ngươi lại giống như các nữ nhân quý tộc khác giả vờ rộng lượng.
”“Trong lòng khó chịu, liền cùng Thiên Cách Tùng đánh lộn.
Ở chỗ hắn dựng lên hình tượng một con cọp mẹ, bộ dáng Mẫu Dạ Xoa.
”“Ngươi đây là đang đẩy hắn vào trong lòng hồ ly tinh tiểu thiếp.
”“Nam nhân là cần phải dỗ dành, ngươi có hiểu hay không? Hơn nữa, theo ta quan sát trong hai lần đi tới đi lui kinh thành,”“Ta cảm giác Thiên Cách Tùng cũng không phải hoàn hoàn toàn toàn hết thuốc chữa.
”“Ít nhất, ta cũng có thể cảm giác ra hắn chiếu cố và để ý ngươi,” Dương Nhược Tình nói.
Nghe như vậy, Tiêu Nhã Tuyết cười.
“Thôi đi, hắn mà như vậy? Hắn mới không hiểu cách chiếu cố người!”“Nếu hắn thật sự để ý ta, sẽ không một thời gian lại mang tiểu thiếp về nhà!” Tiêu Nhã Tuyết nói.
“Cho nên, ta mới nói hai người các ngươi khuyết thiếu chuyện trò.
” Dương Nhược Tình cuối cùng nói.
“Tin tưởng cảm giác của các tỷ muội đi, tìm một cơ hội, nói chuyện thẳng thắn với Thiên Cách Tùng.
”“Có khi, quan hệ của các ngươi lại có biến chuyển?”.