Tiêu Nhã Tuyết nhìn khuôn mặt tràn ngập chân thành tha thiết quan tâm trước mắt, không đành lòng nói ra lời cự tuyệt.
“Được, ta sẽ suy xét.
” Nàng nói.
Dù cho chính mình nguyện ý nói ra, dù cho trong lòng Thiên Cách Tùng cũng có ta.
Nhưng hắn đã mang về nhiều tiểu thiếp như vậy.
Không nói đến Đại Liêu, có lẽ ở trong chiến loạn đã chết, bị thương, hoặc bỏ đi?Nhưng ở thôn Trường Bình vẫn còn một Dương Nhược Lan!Tiểu thiếp ở kia, chính là chướng ngại sống sờ sờ không thể vượt qua.
Chính mình tổng không thể một đao dọn chướng ngại đi? Kia đều là nữ nhân ngốc bị hắn đùa bỡn qua!Tiêu Nhã Tuyết càng nghĩ, trong lòng càng phiền muộn, mày cũng không giãn ra.
Dương Nhược Tình vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Chuyện tương lai, có rất nhiều biến số.
”“Được rồi, đề tài này thảo luận đến đây thôi, chúng ta thu thập một chút, đi đến cửa hàng lẩu mà ngươi nói!”Đoàn người đi đến cửa hàng mà Tiêu Nhã Tuyết phát hiện ra, gọi một bàn đồ ăn tràn đầy.
Mọi người vây quanh một chiếc bàn lớn, vô cùng náo nhiệt ăn, một đám ăn đến khí thế ngất trời.
Ăn xong rồi, Dương Hoa Trung và Lạc Thiết Tượng muốn trở lại khách điếm nghỉ tạm.
Những người còn lại cùng đi dạo chợ đêm.
Dương Nhược Tình và Tiêu Nhã Tuyết tay kéo tay đi cùng một chỗ, vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng còn ghé vào thảo luận vài câu.
Trong mắt hai người tràn ngập vui sướng và kích động, thích đi dạo phố dù sao cũng là thiên tính của nữ nhân.
Lạc Phong Đường và Thiên Cách Tùng một trái một phải, đi ở bên người hai nữ nhân.
Đặc biệt là Lạc Phong Đường, một cánh tay trước sau vẫn luôn duy trì tư thế nâng, giống như một đạo phòng thủ, sợ người đi đường sẽ đụng tới Dương Nhược Tình và bụng của nàng.
“Quầy hàng phía trước có rất nhiều người, đi, chúng ta cũng đi nhìn đi!”Dương Nhược Tình vỗ vỗ cánh tay Tiêu Nhã Tuyết, bước nhanh chen qua bên kia.
Trên vỉa hè bầy từng hàng từng hàng, đầy đủ kiểu dáng.
Nàng lập tức đi tới nơi nhiều người nhất.
Lớn, có đồ cổ bình hoa, tượng Phật ngọc thạch.
Nhỏ, có hoa lụa, cây trâm mà nhóm phụ nhân thích.
Thú bông, tượng đất mà trẻ con thích……Tóm lại, trong phạm vi tầm mắt, tất cả đều là mê người, làm người không kịp nhìn, hận không thể một hơi ôm toàn bộ về nhà.
“Người đi ngang qua, dạo qua, đừng có bỏ lỡ.
”“Mười văn tiền bảy cái vòng, ném trúng có quà!”“Tới nha tới nha, thử vận may đi!”Âm thanh rao hàng lảnh lót vang lên bên tai.
“Người bán hàng này rất thú vị nha, không giống các cửa hàng khác, trách không được vỉa hè của hắn đông khách nhất!”Tiêu Nhã Tuyết cũng ghé sát vào Dương Nhược Tình, cười nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, không khỏi ngẩng lên nhìn về phía người bán hàng bên kia.
Một nam tử trẻ tuổi, mặc một bộ xiêm y mới bảy phần.
“Di?”Nàng âm thầm kinh ngạc, đáy mắt xẹt qua hồ nghi càng sâu.
“Sao thế Tình Nhi?”Tiêu Nhã Tuyết hỏi, cũng nhìn về phía người bán hàng rong kia: “Ngươi nhìn chằm chằm một nam tử xa lạ như vậy, đợi lát nữa Phong Đường nhà ngươi sẽ đập sạp người ta nha!”Dương Nhược Tình lắc đầu, không để ý đến Tiêu Nhã Tuyết trêu ghẹo.
“Nhã Tuyết, ngươi cứ ở lại nơi này, ta sẽ trở về ngay.
”Nói xong những lời này, nàng vội vàng túm Lạc Phong Đường ra khỏi đám người.
“Sao thế Tình Nhi?” Lạc Phong Đường hỏi.
Dương Nhược Tình thu tầm mắt thu trở về, nói với Lạc Phong Đường: “Chàng nhìn người bán hàng kia, có cảm thấy nơi nào có chút quen mắt hay không?”.