Lạc Phong Đường ngẩn ra, cũng ngay sau đó chuyển ánh mắt qua.
Sau đó, hắn hơi nhíu mày.
“Như thế nào?” Dương Nhược Tình hỏi.
Lạc Phong Đường nói: “Nghe nàng nói vậy, ta thật sự cảm thấy giống như là đã gặp qua người này ở nơi nào đó!”“Trên bức họa mà Vân Nương cho chúng ta xem!” Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường vỗ đầu một cái: “Không sai, đúng là bức họa kia.
”Đôi mắt Dương Nhược Tình mị lên, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh quang.
“Người bán hàng rong này, chính là kẻ bị Quần Phương Các thu mua, lại đây lừa tài lừa sắc Vân Nương.
”“Là tên Phương công tử đùa bỡn Vân Nương xong, còn định bán Vân Nương!” Nàng một hơi nói ra chi tiết của tên bán hàng rong kia.
Đây là tên cặn bã, là kẻ lừa đảo.
Là kẻ ăn cơm mềm, còn tàn nhẫn độc ác.
Lạc Phong Đường có hơi chút nghi hoặc: “Cái tên họ Phương này , lúc trước chính là kẻ bị thu Quần Phương Các thu mua.
”“Sau lại lừa tiền của Vân Nương, sao mới qua mấy tháng, lại rơi xuống nông nỗi bày quán vỉa hè?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình cười lạnh: “Người này, ham ăn biếng làm, khẳng định là cầm tiền lừa được đi bốn phía tiêu xài, cho nên mới nghèo túng thành như vậy.
”“Vẫn còn tiền vốn bày quán vỉa hè? Hừ, cũng quá tiện nghi cho hắn đi?” Nàng nói.
“Ta đi bắt hắn lại đây, sau đó đánh cho một trận tơi bời, Tình Nhi nàng cảm thấy như thế nào?” Lạc Phong Đường hỏi.
Ánh mắt Dương Nhược Tình chợt lóe, khóe môi gợi lên một tia độ cong giảo hoạt.
“Bắt lại đánh tơi bời khẳng định không thiếu được.
” Nàng nói, “Nhưng, trước đó, ta còn phải chơi hắn một chút!”“Chơi như thế nào?” Lạc Phong Đường hỏi, mỗi lần nhìn thấy Tình Nhi lộ ra loại vẻ mặt này.
Hắn liền có một loại dự cảm bất hảo, trực giác nói cho hắn, tên họ Phương lúc này sẽ gặp tai họa lớn.
Bên kia, truyền đến âm thanh Tiêu Nhã Tuyết ồn ào.
“Tình huống này là như thế nào? Ném năm cái cũng chưa có một cái trúng, thật là thấy quỷ!”Nàng ở kia dậm chân, nắm tóc, bộ dáng sắp hỏng mất.
Sau đó nhét mấy chiếc vòng còn dư lại vào trong tay Thiên Cách Tùng.
“Ngươi tới ném đi!”Thiên Cách Tùng vì thế dọn xong trận thế, bắt đầu ném vòng……Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường đưa mắt nhìn nhau, hai người rất có ăn ý một lần nữa trở về trong đám người.
“Ngươi nữ nhân này, thật là vô dụng, tốt xấu gì cũng là người biết võ, thủ pháp lại tệ như vậy!”Thiên Cách Tùng tiến đến bên tai Tiêu Nhã Tuyết cười nói móc vài câu.
Bị Tiêu Nhã Tuyết hung hăng nhéo cánh tay: “Ngươi trước ném chuẩn đi rồi hẵng đến cười nhạo cô nãi nãi cũng không muộn!”Cánh tay bị nhéo một chút, Thiên Cách Tùng không chỉ không có cảm thấy đau, ngược lại còn cười đến nhe răng trợn mắt.
“Ngươi nói thứ ngươi nhìn trúng đi? Ta tới giúp ngươi ném.
” Hắn nói.
Ánh mắt Tiêu Nhã Tuyết sáng ngời, chỉ vào một chiếc lắc tay: “Cái kia, ta nhìn trúng cái kia!”Thiên Cách Tùng nhướng mày: “Ta giúp ngươi ném trúng nó, tặng cho ngươi.
Nhưng ngươi cần phải đáp ứng một điều kiện của ta.
”“Điều kiện gì? Nói đi!”“Sau khi trở về, ngươi phải hôn ta một cái!”“Lăn!”“Ta đây không ném nữa!”“Được được, ngươi mau ném đi!”“Ha ha, đây chính là ngươi nói đó, chuẩn bị tốt đôi môi thơm của ngươi đi, ta ném đây!”Thiên Cách Tùng vui vẻ, lại lần nữa triển khai tư thế.
.