Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước người chính mình, người nọ chỉ đấm một cái.
Cường ca cảm giác mũi của chính mình đã bị đứt.
Người nọ lại đấm thêm một quyền, Cường ca nghe được xương sườn của chính mình phát ra hai tiếng giòn vang.
Người nọ lại nâng đầu gối lên đỉnh một chút, cả người Cường ca ngã xuống mặt đất, cảm giác dưới háng bị đào rỗng……
“Dám mắng tức phụ của ta, ngươi chán sống rồi sao?”
Lạc Phong Đường nhấc chân đạp Cường ca trên mặt đất, âm thanh lạnh băng chụp xuống, giống như núi cao đè ép.
Cường ca bị bao vây trong sợ hãi, cả người tức khắc liền nhũn ra.
“Cường ca bị ức hiếp, các huynh đệ mau tiến lên đánh đi!”
Phương Nguyên Sinh từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, vội vàng thúc giục đám tiểu đệ Cường ca mang đến kia.
Đám tiểu đệ lúc này cũng đều từ trong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy lão đại bị người dẫm lên, sôi nổi rút ra gậy trong tay, muốn tới công kích Lạc Phong Đường.
“Mẹ kiếp, đã lâu không đánh nhau, ta muốn đánh lớn một trận!” Thiên Cách Tùng lớn tiếng nói.
Tiêu Nhã Tuyết cũng rất là phấn khởi: “Ta cũng vậy, ta cũng vậy, để lại mấy tên cho ta đánh!”
Nhưng hai vợ chồng bọn họ chú định không có cơ hội đánh lộn.
Một tia bóng trắng từ cửa phòng nhảy vào, vững vàng dừng ở trên mặt đất giữa nhà.
Bộ lông trắng tinh như tuyết, không nhiễm một hạt bụi.
Đôi mắt màu tím, lập loè huyết tinh và lệ khí.
“Grừ……”
Một tiếng gầm nhẹ, trong không khí giống như đều tràn ngập hơi thở máu tươi.
“Sói!”
Có người phát ra một tiếng kinh hô, vứt bỏ côn sắt trong tay, xoay người bỏ chạy.
Những người khác đều loạn thành một đoàn, chạy như mất mạng về phía cửa, ngay cả Cường ca cũng che háng, chật vật chạy trốn.
Truy Vân ngay sau đó cũng nhảy ra khỏi phòng, đuổi theo bọn họ.
Đám người quỷ khóc sói gào rời đi……
“Di, ngươi còn chưa có chạy sao?”
Dương Nhược Tình thưởng thức roi trong tay, đi tới bên người Phương Nguyên Sinh.
Phương Nguyên Sinh dựa vào vách tường, hai chân run rẩy.
Dưới chân ướt đẫm.
“Tấm tắc, ngươi thật ghê tởm!”
Dương Nhược Tình bóp mũi, lui lại mấy bước.
Sau đó đánh ra một roi, trực tiếp khiến cho Phương Nguyên Sinh ngã xuống mặt đất, còn lăn mấy cái mới dừng lại.
“Cô nãi nãi tha mạng!”
Phương Nguyên Sinh chạy nhanh bò dậy, quỳ trên mặt đất dập đầu cho Dương Nhược Tình.
“Ha, ngươi thật đúng là co được dãn được, biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn!” Dương Nhược Tình cười khẩy nói.
Giơ tay lại quăng một roi qua, trực tiếp cuốn lấy cổ Phương Nguyên Sinh, túm hắn như túm một con chó tới trước mặt.