Dương Hoa Trung nói: "Con thì biết cái gì? Thứ này không phải là tổ yến bình thường, là tổ được xây trên vách núi, bên dưới là vực sâu thăm thẳm!"A?Sắc mặt Tôn thị cùng Đại An, Tiểu An đều thay đổi!Mặt Dương Hoa Trung âm trầm, nói tiếp: “Thật nhiều năm trước, cách vách thôn chúng ta có một người thợ săn, vợ hắn sinh hài tử mất rất nhiều máu, đại phu nói là phải dùng tổ yến mới giữ được tính mệnh.”“Hắn liền đi đến vực sâu ở Sừng Trâu Phong để hái…… một đi không trở lại nữa!”“Bộp!”Tôn thị hai đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.“nương, nương làm sao vậy?”Dương Nhược Tình cùng Đại An vội vàng đỡ Tôn thị.Tôn thị nắm lấy vai Dương Nhược Tình, nhìn nàng từ đầu đến chân một lần nữa.“Tình Nhi, vết thương trên tay và mặt của con……”Phụ nhân nước mắt ào ào rơi, ngăn không được.Dương Nhược Tình vội nói: “nương đừng sợ, con bị cành cây trên đường quẹt phải thôi.
Con cũng không có đi xuống vực, là Đường Nha Tử đi xuống!”“Đường Nha Tử?”Tôn thị cùng Dương Hoa Trung lại một lần nữa bị sốc!……“Tỷ, tối nay đệ muốn ngủ cùng tỷ, được không?”Khi Dương Nhược Tình bước ra đổ nước rửa chân thì thấy Tiểu An đang đứng ở cửa nhà, ngẩng đầu hỏi.Dương Nhược Tình ngạc nhiên, cười hỏi: “Đương nhiên là được, tuy nhiên, đệ nói cho tỷ biết, vì sao lại muốn ngủ chung với tỷ?”Tiểu An chớp đôi mắt to tròn, “Đệ muốn nghe tỷ kể lại chuyện hái huyết tổ yến!”"Ồ? Vậy thì vào đi!"Nàng sờ sờ đầu Tiểu An rồi dắt hắn vào nhà, khóe mắt thoáng nhìn Đại An cách đó không xa.Hắn lặng lẽ đứng đó, chắp tay sau lưng.Nhìn thấy Dương Nhược Tình dẫn Tiểu An về phòng, trong mắt Đại An lộ ra vẻ hâm mộ.“Đại An, ngươi cũng đến đây, chúng ta cùng nhau ngủ đi, tỷ kể cho các đệ chuyện vào núi hôm nay!”Dương Nhược Tình hướng về phía Đại An vẫy tay.Khuôn mặt Đại An sáng lên, vội vàng chạy tới.Đến lúc đó, Dương Nhược Tình mới thấy rõ thứ mà hắn đang giấu sau lưng là một chiếc gối!Tiểu tử này!Nàng âm thầm cười một cái, đưa hai đệ đệ vào phòng, đóng chặt cửa lại.Lúc này, trong phòng Dương Hoa Trung.Ông đang khoác áo ngoài, dựa ngồi ở đầu giường, thật lâu không thể ngủ được.Tôn thị ngồi ở mép giường, thắp một ngọn đèn dầu lớn, vội vàng khâu giày.Tôn thị một bên làm giày một bên thở dài: “……Nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Tay cầm kim của em vẫn còn đang run đây.
Nếu biết bọn chúng muốn đi xuống vực sâu hái tổ yến, đánh chết em cũng phải ngăn cản!”Dương Hoa Trung gật gật đầu, nhìn hai chân của mình, thở dài một hơi.“Lần này, nếu ta thật sự có thể đứng lên, Đường Nha Tử, chính là ân nhân cả đời của Dương Hoa Trung ta!” Ông trầm giọng nói.Tôn thị gật gật đầu, nói: “Hài tử kia với chúng ta không thân cũng chẳng quen.”“Hắn có thể làm được như vậy, tuy một phần vì hắn yêu thích khuê nữ Tình Nhi của chúng ta, nhưng xét về bên trong, có thể nhìn ra được, bản tính hài tử kia thật sự không tồi!”Dương Hoa Trung đồng ý với Tôn thị.Hắn nói tiếp: “Nếu Tình Nhi của chúng ta cũng yêu thích hắn, việc hôn nhân này liền được quyết định!”“Tâm tư khuê nữ của chúng ta, thật đúng là khó biết!” Tôn thị cau mày, nhẹ giọng nói.“Sao lại nói như vậy?” Dương Hoa Trung ngạc nhiên hỏi, “Nàng và Đường Nha Tử không phải rất hợp nhau sao?”Tôn thị lắc đầu: “Khuê nữ chúng ta khác với khuê nữ của các gia đình khác.”“Tính tình nàng tùy tiện, giống hệt một nam oa nhi.
Không chừng chỉ coi Đường Nha Tử như ca ca thôi!” Tôn thị nói.Dương Hoa Trung trầm mặc hạ.Nửa ngày sau, âm thanh của ông lại lần nữa vang lên.“Hôn nhân đại sự, tuy nói là lệnh của mẹ cha, lời của người mai mối, nhưng chúng ta không thể là loại cha mẹ không quan tâm đến cảm xúc của con gái mình.”“Dương Hoa Trung ta cũng sẽ không vì báo ân mà đặt cả cuộc đời của khuê nữ vào đó.”“Ta sẽ nhận Đường Nha Tử làm nghĩa tử, sau này sẽ coi hắn như nhi tử, giúp hắn cưới vợ, xây nhà!”……“Tử Xuyên, nương đã hâm nóng bữa tối cho con rồi, con tốt xấu gì cũng ăn mấy miếng đi?”Triệu quả phụ bưng đồ ăn đã được hâm nóng không dưới ba lần, đi vào trong phòng Mộc Tử Xuyên.Trên án thư, Mộc Tử Xuyên đang dựa bàn múa bút thành văn.“Tử Xuyên, con đã một ngày không ăn gì rồi, không ăn một ít, thức đêm viết chữ sẽ không có khí lực!”Triệu quả phụ đặt đồ ăn lên bàn, lại cố gắng thuyết phục.Mộc Tử Xuyên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nương, ngài bê đi thôi, con thật sự không muốn ăn uống.”“Ai!”Triệu quả phụ thở dài, đem đồ ăn đặt lên bàn, xoay người ra khỏi phòng.Cửa phòng Mộc Tử Xuyên đối diện cửa phòng Triệu quả phụ, ở giữa cách một gian phòng chính.Triệu quả phụ đem bánh xe quay sợi đến cửa phòng, vừa xỏ chỉ, vừa thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn căn phòng đối diện của nhi tử.Bánh xe chuyển động lên, phát ra âm thanh trầm bổng, cũ kĩ ‘ kẽo kẹt ’, Triệu quả phụ thở dài một tiếng lại một tiếng, trong đêm đen yên tĩnh, đứt quãng vang lên……Hiểu con không ai bằng mẹ.Triệu quả phụ biết được trong lòng nhi tử đang có chuyện, chuyện đó chính là Mập Nha đầu.Việc không ăn cơm tối này, cũng là muốn phân cao thấp với bà!Nhi tử đang bực nương của hắn, lúc trước không nên đi nhà lão Dương đề cập chuyện từ hôn.Nhi tử dù sao cũng là đứa trẻ hiếu thuận, trong lòng bực bội nhưng lại không dám nói ra trước mặt nương.Vì thế liền nhịn đói viết chữ, ai, thật đau đầu!Triệu quả phụ xe sợi một hồi, nhìn canh giờ đã muộn, đều đã rạng sáng.Bà đứng dậy, lại một lần nữa bước đến phòng Mộc Tử Xuyên, Mộc Tử Xuyên vẫn đang ngồi đó chôn đầu viết chữ.Khi bà tiến vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên một chút.“Tử Xuyên, đêm đã khuya rồi, trên mặt đất rất lạnh, con để sáng mai dậy sớm hẵng viết tiếp đi?”“Nương, con không sao, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi!”“Ai!”Triệu quả phụ thở dài, kéo bước chân ra khỏi phòng.Mộc Tử Xuyên ngẩng đầu, nhìn ánh đèn, thân ảnh mẫu thân đơn bạc, hơi hơi nhăn chặt mày.Nương, nhi tử bất hiếu, khiến người lo lắng.Tuy nhiên, nhi tử giờ phút này cũng là thân bất do kỷ, chỉ cần bút trong tay dừng lại, trong lòng liền rất bực bội.Nương, mong người hãy chịu khó vậy!Hắn cúi đầu, lại một lần nữa chìm vào biển sách ...……Triệu quả phụ mở cửa phòng, nương theo ánh trăng đi đến nhà xí ở hậu viện.Bà có thói quen, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều đến nhà xí đem bồn cầu xách về phòng để ban đêm đi tiểu.Thuận tiện cũng ở trong nhà xí giải quyết một chút.Tối nay, bà lại giống như ngày thường, đẩy cánh cửa bằng tre của nhà xí và tiến vào.
Dưới ánh trăng, có một người đang ngồi xổm trên bệ xí.Triệu quả phụ hoảng sợ, thiếu chút nữa hét lên thì bóng dáng kia đã chuyển động.Hắn vội vàng chạy tới bịt miệng bà, đè thấp âm thanh nói: “Mộc gia tẩu tử chớ có hoảng sợ, ta là Dương Hoa Minh, lại đây mượn nhà xí dùng tạm! Tỷ đừng kêu, ta sẽ buông tay ra luôn!”Triệu quả phụ chớp chớp mắt, Dương Hoa Minh thấy vậy liền buông lỏng tay ra.Triệu quả phụ kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, đúng là Dương lão tứ của Dương gia phía đông thôn.“Dương lão tứ, Dương gia các ngươi không phải cũng có nhà xí sao, sao phải chạy thật xa đến nhà ta để mượn?”Triệu quả phụ trừng mắt nhìn Dương Hoa Minh, tức giận hỏi..