Dương Nhược Tình đi đến chuồng lợn, nhìn ba con lợn con một lúc.
Ba con lợn con ăn no, hai con về ngủ trong chuồng lợn con dưới góc kia.
Còn một con nữa vẫn đang cong mình bên mép máng lợn, thỉnh thoảng phát ra tiếng tạp tạp.
Con gà mái già duy nhất trong nhà, cũng nhốt ở bên trong chuồng lợn, đang dạo bước chân đi tới đi lui, như là một nữ tướng quân đang đi tuần tra.
Khi thấy Dương Nhược Tình ‘ bạn cùng phòng ’ trước đây, con gà mái già có vẻ hưng phấn.
Ưỡn ngực đi tới bên này, nghiêng đầu nhìn Dương Nhược Tình.
“Cục cục……”Nó giống như đang chào hỏi.
Dương Nhược Tình cười, nói với nó: “Ngươi hôm qua không đẻ trứng, có phải là do thay đổi môi trường sống mới nên chưa thích ứng đúng không?”“Cục ta cục tác……”“Ồ, không sao đâu, hôm nay nhớ chăm chỉ đẻ trứng nhé.
”“Cục cục cục……”“Đừng đẻ trứng linh tinh, cẩn thận bị lợn đạp vỡ, ngươi phải xuống chuồng gà của mình mà đẻ có biết không?”“Cục cục cục……”Sự thật chứng minh, người cùng động vật, đều thích được cổ vũ.
Dương Nhược Tình vừa rời đi, con gà mái già liền có cảm giác.
Nó dạo bước chân chạy nhanh về ổ gà ở góc tường, nhẩy lên đó nằm yên không nhúc nhích……Lưu thị ngáp dài từ bên kia đi lại đây.
Đêm qua cùng Dương Hoa Minh kia náo loạn không thoải mái, một đêm lau nước mắt, nhưng người ta cũng không dỗ dành gì cả.
Bây giờ vẫn còn đang nghẹn đầy mình, không biết nên trút vào đâu.
Khi đi qua chuồng lợn của tam phòng, Lưu thị nhìn thấy ba lợn con.
Bà hung hăng phỉ nhổ, ở trong lòng nguyền rủa.
“Đám lợn con này tốt nhất nên bị bệnh dịch chết hết đi!”“Cục ta cục tác…… cục ta cục tác……”Âm thanh gà gáy vui sướng truyền tới.
Lưu thị quay đầu, lúc này mới phát hiện con gà mái già đang nằm trong ổ, nghiêng đầu đắc ý kêu.
“Con gà mái chết tiệt, mới sáng sớm gào cái gì mà gào!”Lưu thị nhặt một hòn đá nhỏ ở dưới chân, ném vào bên trong chuồng lợn.
Nó đập mạnh vào con gà mái, con gà mái giật mình chạy ra khỏi ổ.
Nó tung cánh chạy khắp sân, quang quác kêu lên.
Trong ổ gà có một quả trứng gà tròn xoe.
Quả trứng gà này so với trứng gà bình thường to hơn một chút.
Lưu thị trước đây có nghe nói con gà mái già này thường đẻ trứng có hai lòng đỏ, quả trứng này nhất định cũng có hai lòng!Nhìn thoáng qua phía sau, ba gian phòng của tam phòng đều đang đóng cửa.
Ngoại trừ giọng nói trầm thấp phát ra từ phòng của Dương Hoa Trung, Mập Mạp và Đại An không thấy đâu cả.
Thời cơ tốt!Lưu thị định mở cửa chuồng lợn và bước vào, nhưng phát hiện cửa chuồng đã bị khóa.
Đây đảm bảo là chiếc khóa mà Mập Mạp nhờ lão ngũ làm!Lưu thị mắt trợn trắng, đi dọc theo chuồng lợn đến gần chỗ ổ gà.
Tường vây của chuồng lợn, tuy không dùng gạch đất để xây, nhưng cũng rất kiên cố.
Cọc gỗ cao nửa người, mặt trên đặt tấm ván gỗ, lại dùng lưới đánh cá cũ cùng cành trúc vây quanh.
Heo và gà bên trong sẽ không thể ra được, cáo chồn ở bên ngoài cũng không thể đi vào.
Lưu thị dùng sức vừa bẻ vừa kéo ra, tính tạo ra một khe hở, vừa vặn nhét một bàn tay đi vào.
Lưu thị chổng mông, dùng sức duỗi về phía trước.
Ổ gà được đặt gần tường vây bên này, khi Lưu thị sờ được đến, quả trứng kia vẫn còn nóng hầm hập.
Bà đem trứng cất vào trong lòng ngực, mặc kệ khe hở bị bẻ ra, cánh cửa phòng Dương Hoa Trung ở phía đối diện cọt kẹt mở ra.
.
Tôn thị từ bên trong bước ra, trên mặt vẫn còn hơi đỏ ửng.
Nhìn thấy Lưu thị đứng ở bên chuồng lợn, Tôn thị ngẩn ra một chút, mặt càng đỏ hơn.
“Tứ đệ muội, sao mới sáng sớm đã đi lại đây?”Tôn thị hỏi, thầm nghĩ mấy lời nói trong phòng, Lưu thị chắc là không nghe được đúng không?“Ai nha, tam tẩu, ngươi sao ra tới cũng không lên tiếng, khiến ta sợ giật nảy mình!”Lưu thị vỗ về ngực, ánh mắt lập loè.
Tôn thị lộ ra một tia nghi ngờ, “Tứ đệ muội, muội vào chuồng lợn nhà ta làm gì? Hôm nay ta còn chưa rửa chuồng lợn, mùi không dễ ngửi!”Lưu thị nói: “Ta đang đi nhà xí, mới vừa đi đến chỗ này thì bị một trận gió thổi rơi khăn, liền tới đây nhặt!”Nói xong, nàng lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay thô ráp, cũ kĩ, phe phẩy sau đó lại nhét lại.
Tôn thị không hỏi thêm câu nào, cầm cây chổi to và cái hốt rác đang để dựa vào tường, đến dọn chuồng lợn.
“Tam tẩu vậy tẩu cứ làm việc của mình đi, ta đi nhà xí đây!”Lưu thị ôm trứng gà, vội vàng chạy đi.
……Nhà của Lạc Phong Đường ở phía tây của thôn Trường Bình, dưới gốc cây phong lâu đời nhất trong làng.
Đây là lần thứ ba Dương Nhược Tình đi đến nhà Lạc Phong Đường.
Xa xa nhìn lại, ba gian nhà tranh thấp bé, bên ngoài là tường vây bằng gạch đất, sân cũng không có cổng.
Khi Dương Nhược Tình đi vào sân, Lạc Thiết Tượng vừa vặn từ bên trong phòng bếp ra tới.
Trong tay bưng một chén gốm, đi đến phòng chính bên kia, vẻ mặt lo lắng.
“Lạc đại bá!”Dương Nhược Tình hướng về bên này gọi một tiếng rồi chạy tới.
“Tình nha đầu, ngươi sao lại đến đây?”Lạc Thiết Tượng nhìn thấy người đến là Dương Nhược Tình, lộ ra một tia vui mừng.
“Nương cháu làm cho Đường Nha Tử một đôi giày, bảo cháu đưa qua đây.
”Dương Nhược Tình nói, giơ đôi giày trong tay lên.
Lạc Thiết Tượng cảm kích gật gật đầu: “Nương cháu thật có tâm, ta thay mặt Đường Nha Tử đa tạ bà, chờ Đường Nha Tử hết bệnh rồi, sẽ bảo hắn tự mình đi qua cảm tạ!”Dương Nhược Tình mỉm cười lắc đầu: “Không cần cảm tạ…… A? Đường Nha Tử bị ốm sao? Tình huống như thế nào ạ?”Nàng lúc này mới chú ý đến chiếc chén Lạc Thiết Tượng đang bưng, non nửa chén nước màu vàng nâu, thoang thoảng mùi đắng chát.
Lạc Thiết Tượng nói: “Hôm qua nó trở về, cơm tối cũng không ăn đã nằm xuống.
Sáng nay ta đi kêu hắn ăn cơm sáng, cũng không thấy tỉnh, vừa sờ vào trán, liền thấy nóng như bếp lò.
Sợ là bị trúng gió, ta nấu cho hắn một ít nước gừng!”Lạc Phong Đường bị sốt?Dương Nhược Tình cảm thấy khả năng bị cảm là tương đối nhỏ, tám chín phần mười là do vết thương diều hâu mổ bị nhiễm trùng.
“Lạc đại bá dẫn cháu đi xem Đường Nha Tử với!”“Được!”Đây là lần thứ ba Dương Nhược Tình đến nhà Lạc Phong Đường.
Lần đầu tiên là đưa sủi cảo, ở nhà bếp ngây người một hồi liền trở về.
Lần thứ hai là đêm đó hai người bắt tay bắt hắc hổ, cũng chỉ đến trong nhà bếp, chưa đi đến phòng chính bao giờ.
Nghiêm túc mà nói, lần này nàng mới chân chính đi vào nhà Lạc Phong Đường.
Căn phòng bài trí cực kỳ đơn giản, ở giữa là chính phòng, hai bên trái phải có hai cánh cửa đi vào sương phòng.
Trong phòng chính, không có gì khác ngoài một chiếc bàn bát tiên đã sờn cũ và bốn chiếc ghế dài.
Dùng câu nói ‘nhà chỉ có bốn bức tường’ để hình dung lại khá chuẩn xác.
“Trong phòng hơi tối, Tình nha đầu cháu nhớ để ý dưới chân!”Lạc Thiết Tượng đang đi phía trước liền xoay người lại dặn dò Dương Nhược Tình đang theo phía sau.
“Vâng ạ, không có việc gì.
”Dương Nhược Tình trả lời, đi theo sau Lạc Thiết Tượng vào phòng ngủ của Lạc Phong Đường.
Khi đi vào nhà chính, trong lòng nàng đột nhiên xẹt qua một cảm giác rất lạ, vừa khó tả, vừa giống như thích thú, vui vẻ.
.