Ở vùng này, cây gai thảo còn được gọi là cỏ cắn người.Vào mùa thu, chúng mọc thành từng mảng trong rừng cây và trên bờ ruộng.Người và động vật ở đây đều không muốn chạm vào nó vì những chiếc gai có thể cắm người.Dương Nhược Tình xách cám đã nấu xong đến chuồng cho lợn và gà ăn, thuận tiện quét tước dọn dẹp một phen.Ổ gà vẫn trống không, một quả trứng đều không có.Nàng có chút kinh ngạc, tóm con gà mái già lên, sờ soạng một hồi sau mông nó.Trong lòng đã hiểu rõ.Thả con gà mái già trở về, nàng lại đem chuồng lợn rửa sạch, dùng cái thùng hót hết phân vào sau đó đem ra đổ vào túi nhỏ đựng phân ở cuối sân.Cái túi nhỏ đựng phân là nơi mà dân làng dùng để đổ rác và phân lợn, phân gà, phân chó, rau thối và những thứ khác.
Mấy thứ này chồng chất bên nhau, dầm mưa dãi nắng.Ngày qua ngày, sẽ tự nhiên lên men, biến thành phân bón cho cây.Chờ đến đầu xuân, lại vận chuyển đến đồng ruộng, rất có lợi cho sinh trưởng của hoa màu.Khi Dương Nhược Tình từ sân sau trở về, Tôn thị đã ở trong phòng bếp làm việc.“Nương, sáng nay chúng ta ăn gì?” nàng mỉm cười hỏi.“Cháo bột ngô, vừa no lại vừa đơn giản!” Tôn thị nói.Không lâu sau, cháo bột ngô vừa thơm vừa ngọt đã nấu xong.Đại An, Tiểu An cũng đã rửa mặt xong, đi đến phòng bếp.Sau khi đưa một chén cho Dương Hoa Trung, cả nhà liền ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng bếp để ăn sáng.Dương Nhược Tình hỏi Tôn thị đang ngồi đối diện mình: “nương, hôm qua ngài có nhặt trứng trong ổ gà không?”Tôn thị nói: “Không, cũng chưa thấy nó đẻ!”Dương Nhược Tình nhướng mi: “Không đúng lắm! Trước đây nó ở trong phòng con, ngày nào cũng đẻ.
Từ khi dọn ra chuồng lợn, hai ngày rồi cũng chưa đẻ dù nửa quả trứng, không rõ là làm sao?”“Có phải do nó ăn ít nên không đẻ trứng không?” Tiểu An hỏi.“Khả năng này cũng không lớn.” Dương Nhược Tình nói.“Hay là nó đẻ ở chỗ khác?” Tôn thị nói.“Cũng không giống.” Dương Nhược Tình nói: “ Buổi sáng, con đã quét dọn chuồng lợn, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Ngoài ra, bức tường cao như vậy, nó chỉ là một con gà không phải ngỗng, không thể bay ra được”“Không chừng là bị người khác trộm mất!” Đại An đột nhiên nói.Dương Nhược Tình và Tôn thị đồng loạt đem ánh mắt nhìn về phía Đại An.Tôn thị nói: “Đừng nói bậy, làm gì có tên trộm nào lại xuống tay với một quả trứng?”Dương Nhược Tình nói: “Ai, nương đừng nói vậy, có một số người tầm mắt ngắn, đừng nói là trứng, đến cả tương ớt cũng trộm cơ mà!”Tôn thị biết Dương Nhược Tình đang nói ai, bất đắc dĩ cười.Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Tôn thị nói: “Không bằng không cớ, cũng không dám nói bừa.
Nhưng mà buổi sáng hôm qua, nương xác thật có nhìn thấy tứ thẩm của các con đứng bên cạnh chuồng lợn nhà ta.”Dương Nhược Tình mắt sáng rực lên, “Tứ thẩm là đáng nghi nhất.”Đại An tán đồng gật gật đầu.“Đại An, Tiểu An, hai đệ để ý một chút! Tên trộm kia thèm ăn, nói không chừng con gà mái già duy nhất của nhà ta cũng bị hắn bắt trộm!” Dương Nhược Tình phân phó nói.Đại An và Tiểu An cùng gật đầu.“Tỷ vừa mới sờ qua, con gà mái kia đang có trứng, hôm nay chắc chắn sẽ đẻ!” Dương Nhược Tình lại nói thêm.Đại An trầm giọng nói: “tỷ tỷ cứ yên tâm, nếu tên trộm kia hôm nay mà lại dám đến, chúng đệ nhất định sẽ bắt được nàng!”“Được!”Có tiểu shota thâm trầm Đại An trấn tọa, Dương Nhược Tình hoàn toàn yên tâm.Trong nồi vẫn còn một ít cháo bắp nóng, Dương Nhược Tình múc một chén, đổ thêm hai muỗng caramel.Lại dùng một cái bát khác úp ngược lên, rồi cùng với quần áo đã giặt hôm qua, cho vào một cái giỏ tre.“Nương, con đi thăm Đường Nha Tử, cơm trưa cứ chờ con trở về nấu cho, nương đong trước mười cân đậu tương ngâm nước đi ạ.”“Ai, con cứ đi đi, đậu tương để nương rửa xong bát đũa sẽ bỏ ra ngâm, con không cần lo lắng!”“Vâng, con đi đây ạ!”Dương Nhược Tình xách giỏ lên, đi ra cửa.Bên này, Tôn thị hưng phấn đi vào phòng Dương Hoa Trung.“Cha của con gái, em nói cho anh nghe, Tình Nhi của chúng ta đối với Đường Nha Tử cũng thật không kém nha!”“Em nói sao?” Hán tử ngồi thẳng lưng lên hỏi.“Hôm qua nàng đem quần áo của Đường Nha Tử về giặt, hôm nay lại đưa cháo bắp cho hắn .”“Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”“Em còn nghe Tiểu An lén nói với em rằng đêm hôm qua tỷ của hắn không ngủ được, còn lấy một đóa hoa dấu dưới gối ra xem, vừa nhìn vừa cười……”“Còn có chuyện như vậy sao? Đóa hoa kia là từ đâu đến?”“Tám chín phần mười là Đường Nha Tử đưa cho nàng!”“Nếu thật là như vậy, Đường Nha Tử đúng là thông suốt……”Dương Nhược Tình xách rỏ mem theo con đường đá xanh đi tới phía trước.Tại một ngã rẽ, nàng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ phía sau.Quay đầu lại, chỉ thấy một người đứng bên cạnh một bức tường viện, đang nhìn về phía nàng.Mộc Tử Xuyên?Dương Nhược Tình kinh ngạc, ánh mắt ngay sau đó dừng trên người Mộc Tử Xuyên.Hắn vẫn như trước đây, mặc một bộ đồ còn mới bẩy phần, được vuốt phẳng phiu, trên chân đeo một đôi giày vải màu đen.Một tay cầm túi đựng sách mà nương hắn khâu cho, trong túi căng phồng, hiển nhiên là chứa đầy sách.Tay kia, cầm một cây dù che mưa.Bộ dáng giống như chuẩn bị đi đâu đó.“Mộc Tử Xuyên, ngươi gọi ta có việc gì?”Dương Nhược Tình xoay người lại, hơi mỉm cười với hắn và hỏi.Mộc Tử Xuyên thần sắc phức tạp nhìn nàng, mở miệng nói: “Tình Nhi, ta tới cáo biệt ngươi.
Ta chuẩn bị đi học đường trên trấn để đọc sách.
Lần này đi, chắc phải tới tết mới trở về.”Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Ừ, ngươi chuyên tâm đọc sách, nghiên cứu học vấn cho tốt nhé!”Mộc Tử Xuyên cười nhẹ, “Mười năm học tập gian khổ không người hỏi, nhất cử thành danh cả thiên hạ đều biết.
Tình Nhi, ta nhất định sẽ học tập cho tốt, tương lai làm rạng danh gia tộc!”Dương Nhược Tình âm thầm trợn mắt, mịa nó, ta chỉ cổ vũ ngươi vài câu mà ngươi đã khoe khoang như vậy.Ghét nhất mấy người chỉ giỏi hô khẩu hiệu!“Được, vậy ngươi hãy đi thôi, đừng để chậm trễ canh giờ!”Nàng hướng hắn xua xua tay, xoay người muốn đi, lại bị hắn gọi lại.“Còn có việc gì không?” nàng hỏi.“Tình Nhi ngươi vội vã như vậy, là muốn đi đâu?” hắn hỏi.“Ta đi đến nhà Đường Nha Tử có chút việc !” nàng nói.Lạc Phong Đường?Mộc Tử Xuyên hơi hơi nhíu mày, sau đó, tầm mắt hắn liền chú ý đến chiếc giỏ tre nàng đang xách trên tay.Ngoại trừ hai chiếc chén úp vào nhau, còn có một bộ quần áo nam được gấp chỉnh tề“Đó là xiêm y ngươi làm cho hắn?” Mộc Tử Xuyên chỉ vào trong giỏ hỏi.Dương Nhược Tình cũng đưa mắt nhìn vào trong giỏ, cười nói: “Không phải đâu, ta còn chưa có học được cách may đồ.
Đây chính là xiêm y của hắn, chúng bị bẩn nên ta đem về nhà giặt hộ hắn, bây giờ lại đưa qua!”Sắc mặt Mộc Tử Xuyên tức khắc liền thay đổi.Hắn thần sắc phức tạp nhìn Dương Nhược Tình, chất vấn nói: “Tình Nhi, ngươi cùng Đường Nha Tử rốt cuộc là mối quan hệ gì? Những gì mà người trong thôn đang bàn bạc sau lưng đều là thật sao?”Dương Nhược Tình ngẩn ra.Nhìn ở phân lượng Mộc Tử Xuyên chủ động tới nói lời từ biệt với mình, nàng mới dừng gót chân nói với hắn vài câu.Không nghĩ tới hắn lại đi lên chất vấn nàng?Xem ra là không thể vui vẻ nói chuyện phiếm được!Nàng kéo kéo khóe miệng: “Ta và Đường Nha Tử quan hệ như thế nào, đó là chuyện riêng của chúng ta! Không tới phiên người ngoài như ngươi tới quản.”.