Đêm nay thật an tĩnh, một vầng trăng tròn treo trên ngọn cây.Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào trong sân, vạn vật đều trở nên mông lung.Gió đêm thổi qua, cảm giác lạnh thấu xương vờn quanh cơ thể.Đại An giống như một người gác cổng, canh giữ ở cửa, đôi mắt cảnh giác quan sát khắp mọi nơi.Thỉnh thoảng, hắn cũng hướng mắt nhìn về phía khung cửa sổ nhỏ.Tối nay trong phòng, phá lệ đốt đến ba trản đèn dầu nành.Ánh đèn lay động, hắt mấy bóng hình thân thương lên cửa sổ.Tuy không thể vào nhà đứng trước mặt nhìn tỷ tỷ châm kim cho cha, nhưng, từ bóng dáng mơ hồ bên cửa sổ, Đại An vẫn có thể tưởng tượng được sự căng thẳng và bận rộn trong phòng lúc này ……“Ca, đệ lạnh quá……”Tiểu An rụt cổ, sợ hãi kéo kéo ống tay áo của Đại An.Đại An cúi xuống xoa đầu Tiểu An: “Vậy đệ vào phòng tỷ tỷ đi.”“Phòng kia chưa đốt đèn, đệ sợ bóng tối, ca dẫn đệ vào đi……” Tiểu An thấp giọng năn nỉ.Đại An lộ ra một tia khó xử.
Tối nay, hắn cần phải canh cửa phòng này.Chẳng may trong lúc hắn rời đi có người xông tới quấy nhiễu việc châm kim bên trong thì làm sao?“Tiểu An là nam tử, nam tử không sợ bóng tối!”Đại An nhẹ giọng cổ vũ Tiểu An.
Tiểu An vẫn còn nhỏ, chỉ khoảng bốn tuổi.Cái lạnh là thứ duy nhất hắn có thể cảm nhận được vào lúc này.Đại An cắn răng, cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người cho Tiểu An.Còn bản thân hắn chỉ mặc đúng một kiện ngủ áo bên trong, cứ như vậy canh giữ ở cửa, nửa bước không rời……Trong phòng.Dương Hoa Trung nằm ở trên giường đắp chăn che phần trên của cơ thể và thắt lưng.Đôi chân lộ ra, xung quanh đầu gối, và bảy phân dưới đầu gối được bao phủ dày đặc ngân châm.Ngân châm nhỏ như lông trâu, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng chói lọi.Dương Nhược Tình cụp mắt xuống, nín thở, cầm ngân châm giữa hai ngón tay, một tấc, một tấc, đâm vào trên đùi Dương Hoa Trung……Hán tử nằm ở nơi đó, trên trán mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy ra to như hạt đậu.Tôn thị chiếu theo phân phó của Dương Nhược Tình, cầm một chiếc khăn sạch sẽ, cách một lát liền giúp ông lau mồ hôi trên trán.
Một nén nhang thời gian, có vẻ rất nhanh, nhưng cũng có vẻ rất chậm ……Dương Nhược Tình rốt cuộc cũng thu hồi ngân châm, cùng Tôn thị hợp lực đỡ Dương Hoa Trung ngồi dậy.“Cha của hài tử, anh cảm thấy như thế nào?”Tôn thị vừa nôn nóng vừa khẩn trương dò hỏi.Giờ phút này Dương Hoa Trung đang thở hồng hộc, gần như ngã quỵ.Trán và lưng ông đều ướt đẫm mồ hôi.
Ướt như vừa được vớt lên khỏi mặt nướcKhi Tôn thị hỏi, ông cả buổi cũng không có phản ứng gì, miệng há hốc thở hổn hển.Thấy thế, Tôn thị càng lo lắng.“Tình Nhi, cha con vẫn tốt chứ?” Bà quay lại hỏi Dương Nhược Tình.Dương Nhược Tình cười nhẹ với Tôn thị: “Không có việc gì, e rằng còn chưa khôi phục được khí lực.”Vừa nói, nàng vừa lấy tay xoa nhẹ vào khu vực trái tim của Dương Hoa Trung.“Cha, cha? Cha có thể nói không? Cổ họng thử a một tiếng xem!”Xoa ấn tim trong chốc lát, tròng mắt ngơ ngác của Dương Hoa Trung cuối cùng đã chuyển động một chút.Sau khi phun ra một ngụm trọc khí, ông rốt cuộc hộc ra một chữ: “Đau……”“Đau? Cha bọn nhỏ, anh đau ở đâu?” Trái tim Tôn thị như bị bót chặt.Dương Hoa Trung giơ tay chỉ vào hai chân mình: “Nơi này, còn có sâu trong tận cùng xương cốt giống như đang có côn trùng gặm nhấm, rất đau……”“Tình Nhi việc này là sao?” Tôn thị hoảng loạn dò hỏi Dương Nhược Tình.Dương Nhược Tình mặt mày hớn hở lên, thở ra một hơi nhẹ nhõm.“Nương, trực giác trên chân của cha con đã hoàn toàn trở lại.
Vẫn là câu nói kia, đau mới tốt, không đau mới thật là chuyện xấu!”“A?”Tôn thị ngạc nhiên, ngay sau đó vừa mừng vừa sợ.Dương Hoa Trung cũng kích động lên.“Cha, cha thử xem có thể hoạt động hai chân không?”Dương Nhược Tình lại nói.“Ai!”Dương Hoa Trung gật đầu, cắn răng, đôi tay nắm chặt chăn, cố gắng nâng hai chân của mình lên.Tôn thị cùng Dương Nhược Tình đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm chân của ông.Dương Hoa Trung nỗ lực đã lâu, nhưng hai chân vẫn không có thể nâng lên được.“Đau, quá đau, giống như bị dao chặt vậy, đau đến mức ta căn bản liền nâng chân không nổi!”Dương Hoa Trung lại chảy mồ hôi đầy đầu.Ông cắn chặt răng, đem toàn bộ sức lực đều vận ra tới, nhưng cặp chân kia lại vẫn không có dù chỉ nửa điểm động tĩnh.Một bên, Tôn thị mới vừa buông tâm xuống, lại lo lắng lên.Lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng kinh hô của Dương Nhược Tình.“Thành công rồi, đầu ngón chân của cha con đã động!”“Đâu đâu?” Tôn thị đi tới.Hai mẹ con đều nhìn thấy đầu ngón chân của Dương Hoa Trung cử động.Dương Hoa Trung sửng sốt, mới vừa rồi chỉ lo dùng sức nhấc chân, căn bản không lưu ý đến ngón chân của mình.Vừa nghe như vậy, ông cũng nhìn thử đầu ngón chân của mình, cố gắng dồn hết sức lực như thời mình vẫn còn khỏe mạnh điều khiển đầu ngón chân.Quả thực, ông đã tận mắt nhìn thấy đầu ngón chân mình cử động.Ông muốn ngón chân trái cử động, ngón chân trái liền động.Muốn ngón út chân phải cử động, cũng cử động.Dương Hoa Trung kích động đến nói không ra lời, hốc mắt đỏ lên!Bên này, Dương Nhược Tình cũng kích động nói: “Đầu ngón chân có thể cử động tức là kinh mạch trên đùi của cha đã thông.”Tuy rằng đầu ngón chân cử động có hơi chút chậm chạp và cứng đờ.
Biên độ cử động cũng không phải rất lớn, nhưng đây là dấu hiệu của sự phục hồi.“Đầu gối của cha bị thương rất nặng, sau một thời gian tập luyện sẽ hết đau, chắc chắn sẽ đứng dậy được.”Nàng nói lại một cách chắc chắn.Tôn thị vui mừng đến phát khóc, lau nước mắt nói: “Tình Nhi nói rất đúng, thương tổn cơ xương phải trăm ngày, khi hoàn toàn bình phục, cha con mới có thể đi trên mặt đất!”Dương Hoa Trung giờ phút này đã nước mắt lưng tròng, cơ bắp trên mặt hung hăng run rẩy.“Quá, quá, thật tốt quá!”Ông run rẩy, cả buổi mới rốt cuộc nói ra được mấy chữ này.Tôn thị rốt cuộc không nhịn được, kêu một tiếng liền nhào vào trong lòng Dương Hoa Trung.“Cha bọn nhỏ ……chúng ta sắp hết khổ……”Nước mắt của bà rốt cuộc không ngăn được nữa, tuôn trào như dòng lũ cuồn cuộn.Nằm trong trong lòng ngực nam nhân, tựa như muốn đem bao nhiêu ủy khuất cùng lo lắng trong đoạn thời gian này, tất cả đều hóa thành nước mắt, chảy hết ra ngoài……Nam nhân duỗi tay ôm nữ nhân, nhẹ nhàng vỗ về lưng bà.Thấy tình cảnh như vậy, đôi mắt Dương Nhược Tình cũng ướt dầm dề, nhưng trên mặt lại treo một nụ cười vô cùng sung sướng.Nàng thu thập ngân châm, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng.Ngoài phòng, Đại An đang ôm Tiểu An đứng ở trong bóng đêm.
Gió lạnh từng đợt thổi qua thân hình đơn bạc của hắn.Bây giờ là đêm đầu đông, cái lạnh trong gió thấu tận xương tủy.Nhưng hắn lại giống như không cảm giác được cái lạnh, vẫn đứng ở nơi đó, cái miệng trên khuôn mặt tuấn tú đang cao hứng cười vui sướng.Hắn đã nghe rõ ràng động tĩnh trong phòng.
Hắn biết, tỷ tỷ đã thành công.Nàng thật sự đã làm được, nàng đã trị hết thương trên chân cha.Sau một thời gian nữa, cha lại có thể đứng lên, gánh vác gia đình, che mưa gió cho tỷ đệ bọn hắn!Từ nay về sau, khi bọn hắn đi ở trong thôn, đám Trần Cẩu Đản lại không dám tùy tiện ức hiếp tỷ đệ bọn họ!.