Lạc Phong Đường âm thầm hít sâu một hơi, thơm, ngọt, thật muốn uống một chén……“Đường Nha Tử ngươi đến đây, uống trước một chén lót dạ đi!”Trong đầu vừa mới chuyển qua ý niệm này, một chén nước cơm nóng hầm hập, thơm ngào ngạt mùi khoai lang đỏ đã đưa đến trước mặt hắn.
Theo cánh tay đưa chén đến, hắn thấy nữ hài đang nhìn hắn cười cười.
Nhiệt khí mờ mịt, khiến cho nụ cười của nàng thoạt nhìn vừa ngọt lại vừa xinh.
Trái tim hắn không chịu khống chế, kinh hoàng nhảy lên vài cái.
Như là bị nụ cười của nàng mê hoặc, hắn ngơ ngác duỗi tay tiếp nhận chén nước cơm kia.
Đôi mắt nam hài thẳng lăng lăng nhìn vào mặt nàng, luyến tiếc dời đi.
Thấy Lạc Phong Đường dùng loại ánh mắt này nhìn mình, gương mặt Dương Nhược Tình hơi hơi nóng lên.
“Nước cơm này vẫn còn nóng, ngươi thổi thổi một chút rồi hẵng uống kẻo bỏng!”Nàng vội vàng dặn dò một tiếng, nghiêng thân đi, nhấc vung nồi đậy lên nồi cơm khoai lang đỏ.
Tiếp theo, nàng lại bắt đầu bóc vỏ tỏi.
Ngày thường vẫn làm những việc này, nhưng hôm nay tự nhiên nàng lại có hơi chút luống cuống tay chân.
Bên kia, Lạc Phong Đường cũng đã hồi phục lại tinh thần, hắn bưng chén nước cơm khoai lang đỏ trong tay, ngồi xổm xuống bên cửa bếp lò.
“Trong chén nước cơm khoai lang đỏ, ta có cho thêm một muỗng caramel cho ngươi.
”Âm thanh của Dương Nhược Tình ngay sau đó lại truyền đến từ phía bên kia bệ bếp.
“Ừ!”Lạc Phong Đường nhỏ giọng lên tiếng, bưng chén lên miệng uống từng ngụm nhỏ.
Thật ngọt, thật thơm, uống ngon thật!Nhìn thấy Lạc Phong Đường đem nước cơm uống lên, cái đế bát hướng lên trời, Dương Nhược Tình cười tủm tỉm hỏi lại.
“Như thế nào? Uống ngon không?”Lạc Phong Đường dùng sức gật đầu, “Uống ngon, so với rượu còn ngon hơn!”“Phụt!”Dương Nhược Tình không kìm được bật cười thành tiếng.
“Tiểu tử ngốc, hai dạng đồ vật này sao có thể so sánh được với nhau? Ngươi muốn khích lệ ta thì cũng không cần phải nói như vậy, thật là!”Nàng tức giận liếc hắn một cái.
Tiểu nữ nhi kiều tiếu động lòng người hiện ra.
Lạc Phong Đường im lặng, ngồi một chỗ gãi đầu, cười hắc hắc ngây ngô.
Rượu, không thể làm hắn say.
Mà nước cơm khoai lang đỏ này lại khiến hắn có cảm giác phiêu phiêu, như đang dẫm chân lên mây.
Chẳng phải là ngon hơn rượu sao?Bên kia, Dương Nhược Tình một bên thái hành, gừng và ớt khô, một bên bớt thời giờ nói chuyện với hắn: “Ngươi nếu thích uống, thì lại uống thêm một chén đi, trong ấm sành vẫn còn tràn đầy!”Tinh hoa của khoai lang đỏ và gạo đều nằm trong nước canh này.
Tiểu tử này hôm qua phải đi hết sáu mươi dặm đường, sau khi trở về lại vội vàng chế tạo xe lăn và khuôn đúc, một đêm sợ là cũng chưa chợp mắt qua.
Uống chén nước cơm khoai lang đỏ, có thể giúp hắn ôn nhuận dạ dày.
Nghe Dương Nhược Tình khuyên, Lạc Phong Đường lắc lắc đầu.
“Ta uống no rồi.
”“Vậy được rồi, giữ bụng, đợi lát nữa còn nếm món ‘thỏ nhảy cầu’ do ta làm!”“Thỏ nhảy cầu? Nhảy như thế nào được?” Lạc Phong Đường tò mò hỏi.
“Ta sắp làm rồi, ngươi đợi lát nữa đứng bên cạnh nhìn là biết!” Nàng cười hì hì, phân phó nói: “Nhóm lửa bếp!”“Được!”Hắn cúi người xuống, bắt đầu đốt lửa bên ngoài bếp nhỏ……Trên bệ bếp, chảo dầu đã nóng lên.
Dương Nhược Tình gần như đem một bát to dầu hạt cải cuối cùng ở trong nhà toàn bộ đổ vào trong nồi.
Bởi vì làm món ‘thỏ nhảy cầu’ bước đầu tiên yêu cầu phải rán.
Rán ra hai mặt vàng ròn sau đó vớt lên.
Dầu thừa trong nồi được thu hồi vào một chiếc chén để lần tới xào rau.
“Con thỏ này thật béo, làm sạch rồi cũng phải đến ba cân thịt đi?”Lạc Phong Đường một bên quan sát, một bên hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Ba cân, nhưng ta chỉ dùng một nửa.
”“Một nửa cũng đủ ăn rồi.
” Lạc Phong Đường nói.
Hắn cúi người lại nhồi củi vào bếp, tiếp theo đứng lên xem nàng xào rau.
Lần trước khi hắn lại đây, đúng lúc Tình Nhi nấu cơm tối.
Lúc ấy hắn âm thầm liếc nhìn vào phòng bếp, tam thẩm, Tiểu An, Đại An đều đang ở trong.
Hắn cũng không có cơ hội cẩn thận nhìn nàng xào rau.
Lúc này, hắn lại có thể an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên nhìn.
Trong lòng hắn âm thầm cao hứng, đôi mắt đuổi theo nhất cử nhất động của nàng, một cái chớp mắt đều không dời đi.
Hắn nhìn nàng lưu loát vung chiếc muôi lên, xào hành, gừng, tỏi băm và tương ớt.
Đợi cho mùi thơm bay ra, nàng lại xoay người múc một gáo nước từ lu nước thêm vào trong nồi.
Nàng đeo tạp dề quanh hông, khuôn mặt đỏ bừng.
Khi nàng dùng muôi xào, mấy sợi tóc mai trên trán cũng nhẹ nhàng bay lên theo.
Vừa lưu loát lại vừa đẹp!Miệng hắn mín thành một đường thẳng, trong lòng âm thầm vui mừng.
Nếu có thể mãi như vậy nhìn Tình Nhi xào rau, nấu cơm, giúp nàng nhồi củi thì thật tốt!……Bên cạnh bờ ruộng ở hậu viện Dương gia.
Đàm thị di chuyển đôi chân nhỏ, đi trên bờ ruộng gập ghềnh, rất nhiều lần thiếu chút nữa té ngã.
Cho dù như vậy, bà vẫn chìa ra một bàn tay đỡ Dương Hoa Mai đang đi ở phía sau.
“Khuê nữ con đó, đi nhà xí sao còn chạy loạn vậy? Rừng cây kia không sạch sẽ, lần tới không được đi ra đó nữa!”Đàm thị đỡ Dương Hoa Mai đi về phía hậu viện Dương gia, trong miệng vẫn không ngừng nhắc nhở.
Dương Hoa Mai một bộ dáng thất thần, trong tay vẫn đang ôm con chó tên Vượng Tài.
“Con mới không muốn đi đến rừng cây kia đâu, là do Vượng Tài chạy đến bên kia, nên con mới đuổi theo nó……”Dương Hoa Mai lẩm bẩm, lầm bầm nói.
Mới vừa rồi trước khi đụng phải Lạc Phong Đường, Vượng Tài đột nhiên chạy ra.
Nàng tính toán đuổi theo, đúng lúc đụng trúng Lạc Phong Đường.
Tiểu tử thúi nhẫn tâm kia cũng không tới đỡ nàng lên đã chạy mất!Nàng đành phải tự mình bò dậy!Đứng dậy xong, nàng vốn định đuổi theo Lạc Phong Đường, cùng hắn nói lời công đạo.
Nàng nhớ rõ hắn hình như là chạy vào cửa viện này.
Đang định tiến đến thì sau bờ ruộng truyền đến tiếng sủa của Vượng Tài.
Vượng Tài đang bị hai con chó trong thôn đuổi theo chạy tới rừng cây bên kia.
Nàng lo lắng, sau đó mới bỏ xuống Lạc Phong Đường quay đầu đi cứu Vượng Tài.
Hai mẹ con rất nhanh đã trở về đến hậu viện Dương gia.
Đôi mắt Dương Hoa Mai thẳng tắp nhìn cửa phòng Dương Hoa Trung ở bên kia.
Không biết Đường Nha Tử còn ở đây không?Nàng có chút khẩn trương lên, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi.
Đàm thị đỡ Dương Hoa Mai đi qua trước cửa của tam phòng, mắt nhìn thẳng, đi về phía thượng viện.
Từ phòng bếp, một mùi hương cay bay ra.
“Hắt xì!”Dương Hoa Mai bị mùi hương cay kia làm cho sặc đến đánh một cái hắt xì vang dội.
Cặp chân voi tức khắc liền bất động.
“Nương, tam tẩu bọn họ lại đang nấu đồ gì ăn ngon nha? Thơm quá……” Dương Hoa Mai hai mắt phát sáng hỏi.
Đàm thị dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp khép hờ ở bên kia.
Bà thu hồi ánh mắt, nhìn khuê nữ đang ăn vạ tại chỗ, chảy nước miếng hướng về cửa phòng bếp của tam phòng.
“Đồ vật của nhà người khác chúng ta cũng không thèm, Mai nhi chúng ta về nhà đi, nghe lời!”Đàm thị đè thấp âm thanh khuyên Dương Hoa Mai, duỗi tay tới kéo nàng.
Nhưng Dương Hoa Mai lại dùng sức giẫy ra khỏi tay của Đàm thị.
“Nương, ngài cứ về nhà trước đi, buổi trưa hôm nay con sẽ ăn cơm tại nhà tam ca.
”Dương Hoa Mai nói, nhấc chân đi về phía phòng bếp.
Cửa phòng bếp vẫn đang khép hờ.
Dương Hoa Mai giơ tay đẩy, mặt sau, Đàm thị muốn ngăn đều ngăn không được.
“Tam tẩu, ngươi đang nấu đồ gì ăn ngon thế?”Dương Hoa Mai lớn tiếng hỏi, người đã đẩy cửa bước vào phòng bếp.
.