Tiếp theo, lại là một đoạn thời gian kiên nhẫn chờ đợi.
“Tình Nhi, dưới đáy không có nước chảy ra nữa, có thể mở ra được chưa?” Tôn thị lại hỏi.
Dương Nhược Tình đi qua kiểm tra một chút, rồi gật gật đầu: “Được rồi.
”“Tiểu An đi nhóm lửa, con sẽ cắt đậu phụ khô, chờ con cắt đậu phụ khô xong, nương hãy múc tào phớ vào khuôn nhé!”“Được!”Người một nhà phân công nhau hành sự.
Dương Nhược Tình lấy cánh cửa ra, vạch trần vải màn, đậu phụ khô bên trong so với đậu phụ thường rõ ràng mỏng hơn, rắn chắc hơn.
Nàng dùng dao cắt ra những miếng có độ dày, dài và rộng vừa phải, cho vào khay hứng bên hông rồi đem đến bên bệ bếp.
Cho một lượng dầu hạt cải thích hợp vào chảo nóng, và Dương Nhược Tình bắt đầu thả đậu phụ khô đã cắt vào để chiên.
“Đại An, lửa không nên quá lớn, rất dễ bị cháy.
” nàng dùng cái muôi lật mặt đậu phụ, một bên dặn dò Đại An ở bên cửa bếp.
“Vâng!”Trong nồi phát ra tiếng chi chi vui vẻ, đậu phụ khô gặp dầu hạt cải, kích phát ra hương vị tinh khiết và thơm đặc trưng của đậu tương.
Phòng bếp nho nhỏ tức khắc tràn ngập mùi hương mê người.
Bên kia, Tôn thị đang nhanh nhẹn múc tào phớ chuẩn bị ép đậu phụ, Dương Hoa Trung kéo dài cổ nhìn về chiếc nồi bên này.
Đậu phụ khô được chiên trên lửa nhỏ cho đến khi chín vàng cả hai mặt, Dương Nhược Tình chia thành hai mẻ, cho vào hai thùng gỗ đựng nước chát.
“Thùng có ớt khô thì sẽ làm được đậu phụ khô cay.
”“Thùng có caramel này, thì làm được đậu phụ khô nước mật.
” Nàng chỉ vào hai chiếc bồn gỗ, nói với bọn họ.
Gia vị ở nhà có hạn nên ngày mai lên thị trấn, nàng phải tranh thủ ra tiệm tạp hóa mua một mẻ gia vị.
Nhân tiện hỏi xem có loại gia vị nào như bột ngọt hay tinh chất gà giúp tăng thêm hương vị cho các món ăn và canh không.
Chờ đến khi sữa đậu nành bên trong nồi to kia cũng đã thành đậu phụ, bên ngoài, gà trống đã bắt đầu gáy sáng.
“Canh ba rồi, Tình Nhi, đậu phụ để nương cắt cho, con và Đại An mau về phòng ngủ đi.
” Tôn thị thúc giục.
Dương Nhược Tình đã ngáp vài cái, Đại An mí mắt cũng rũ xuống.
Dương Nhược Tình rửa sạch tay nói với Dương Hoa Trung: “Cha, con đẩy cha về phòng nhé.
”Dương Hoa Trung nói: “Các con đi ngủ trước đi, ta đợi nương các con thêm một lát nữa.
”Dương Nhược Tình nhìn ra được, cha đây là đang lo lắng cho nương một mình sẽ sợ hãi, cho nên ở lại bồi.
Hắc hắc, lão cha hàm hậu nhưng tâm tư cũng thật tinh tế.
“Vâng, chúng con về phòng trước, Đại An, đi!”……Đậu phụ khô ngâm trong nước chát một ngày, một đêm, sau khi rán xong, lớp bề mặt được ngấm nước chát ánh lên màu vàng nhạt.
Xé một miếng nhỏ đậu phụ khô để lộ ra phần thịt màu trắng sữa bên trong.
Tuy đã tinh tế rửa sạch, nhưng lại không mất đi độ mềm dẻo.
Buổi tối, như thường lệ đều nấu cháo khoai lang, Dương Nhược Tình lấy bốn khối đậu phụ khô hương cay tới.
Cắt nhỏ và xào chung với hành lá để ăn cháo.
Ngày thường, buổi tối Tiểu An chỉ có thể ăn một bát cháo khoai lang nhỏ, tối nay lại ăn hai bát lớn.
Nếu không phải đậu phụ khô đã hết, tiểu gia hỏa còn phải ăn thêm một chén cháo nữa.
Tôn thị nhìn Tiểu An ăn vui sướng như vậy, mặt mày tràn đầy ý cười.
“Tình Nhi, đậu phụ khô thật là một món ngon, trên bàn có nó, lương thực đều không đủ ăn!” Tôn thị trêu ghẹo nói.
Dương Nhược Tình cười.
Điều này thuyết minh đậu phụ khô mình làm, đã được người nhà tán thành.
Nàng đối với ngày mai đưa đi cho Chu đầu bếp thử, càng có tin tưởng.
Mới vừa dọn chén đũa từ trên bàn đi, Dương Hoa Châu tới.
“Ngũ đệ, sao đã muộn vậy còn qua đây? Có chuyện gì không?” Dương Hoa Trung hỏi.
Dương Hoa Châu nói: “Tam ca, hai ngày này đệ đều bận đánh giường, nhưng làm thế nào cũng thấy không tốt.
”“Đệ nhớ rõ lúc trước giường của tứ ca thành thân, là do tam ca đánh, liền tới đây lãnh giáo!”Dương Hoa Trung sang sảng cười: “Lại đây ngồi xuống nói.
”Bên kia, Dương Nhược Tình rót một chén trà đặt ở bên cạnh Dương Hoa Châu.
Nghề mộc nàng nghe không hiểu, liền tới phòng bếp giúp Tôn thị thu dọn chén đũa.
Đến khi hai mẹ con thu thập xong chén đũa trở lại phòng, Dương Hoa Trung và Dương Hoa Châu đã tham thảo xong rồi.
Dương Hoa Châu đang ngồi uống trà, Dương Hoa Trung thì dò hỏi chuyện cô nương Bào gia quá môn.
“Bà mối của hai bên đều đã tìm được rồi đúng không?” Dương Hoa Trung hỏi.
Dương Hoa Châu gật gật đầu: “Bên nhà chúng ta là Chu bà mối, còn bên Bào gia, nghe nói là một tẩu tử nhà mẹ đẻ của Tố Vân.
”Dương Hoa Trung gật đầu: “Vậy là tốt rồi.
”Nhìn thấy Tôn thị cùng Dương Nhược Tình về phòng, Dương Hoa Trung nói với Tôn thị: “Nương Tình Nhi, đồ vật em đã chuẩn bị đâu? Thừa dịp lão ngũ lại đây sớm chút đưa cho đệ ấy!”Tôn thị một bên cởi xuống tạp dề một bên cười đáp lời: “Ai, đây đây!”Rất nhanh, Tôn thị liền từ bên dưới của gối đầu lấy ra một chuỗi tiền.
“Lão ngũ, đây là một chút tâm ý của tam ca đệ và ta, tiền không nhiều lắm, chỉ có hai trăm văn, đệ cầm đi đặt mua ít đồ vật trong phòng!”Tôn thị đem tiền đưa cho Dương Hoa Châu.
Dương Hoa Châu vội vàng từ trên ghế đứng lên tránh ra.
“Việc này trăm triệu lần không được!”Hắn lắc đầu xua tay, “Tam ca, tam tẩu hai người vừa mới phân ra tới, ruộng còn chưa thu hoạch, đệ sao có thể nhận tiền của hai người!”“Tiểu tử ngốc, đệ do tam ca, tam tẩu nhìn lớn lên, đệ thành thân, tam ca, tam tẩu đều vui mừng.
” Tôn thị nói.
“Tiền này đệ nhất định phải cầm!”Tôn thị lại đem tiền nhét vào trong tay Dương Hoa Châu.
Dương Hoa Châu lại sống chết không cần.
Tỷ đệ Dương Nhược Tình ở một bên cười hì hì nhìn người lớn đẩy tới đẩy lui, cảm thấy rất buồn cười.
Trên giường, Dương Hoa Trung lớn tiếng nói: “Lão ngũ, đệ nhận lấy đi, nếu không phải chân của tam ca chưa khỏi hẳn, ta khẳng định phải đánh giường tân hôn cho đệ!”Dương Hoa Châu không lay chuyển được, chỉ đành phải nhận số tiền kia.
Ước lượng hai trăm văn tiền trong tay, nam tử trẻ tuổi không khỏi xúc động.
“Tam ca…… Tam tẩu……”Hắn gọi một tiếng.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nành tối tăm, huynh tẩu chân thành tha thiết tươi cười vui vẻ.
Ba cháu trai, cháu gái ai cũng ngoan ngoãn.
Rõ ràng chỉ là một căn nhà ở thấp bé, rách nát, cửa sổ cũng lọt gió.
Nhưng nam tử trẻ tuổi lại cảm thấy dù cho bên ngoài đang là giữa mùa đông rét đậm thì trong phòng vẫn là mùa xuân ấm áp!“Tam ca, hôm nay trời lạnh hơn, ba hài tử cũng nên may thêm xiêm y mùa đông.
Huynh tẩu đem tiền cho đệ……”“Ha hả, không có việc gì, đã có tiền mua quần áo mùa đông cho bọn chúng rồi!” Tôn thị mỉm cười nói.
“Nhưng thật ra đệ sắp thành thân, tiền bạc thêm một văn cũng có thể có tác dụng, không cần lo cho chúng ta!” Tôn thị lại nói.
Dương Nhược Tình cũng ở một bên phụ họa nói: “ngũ thúc, thúc hãy chuyên tâm làm tân lang đi!”Khuôn mặt Dương Hoa Châu tức khắc đỏ rực…………Tụ Vị Hiên.
Vẫn là gian nhã thất nhỏ dùng để chiêu đãi khách nhân kia.
Dương Nhược Tình ngồi ở chỗ đó, không chớp mắt nhìn Chu đầu bếp đối diện.
Chu đầu bếp trong tay đang cầm chiếc đũa, gắp từ hai chén nhỏ trước mặt một miếng đậu phụ khô hương cay, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Ông ở trong miệng tinh tế nhấm nuốt, không nói gì cả.
Tiếp theo, ông lại gắp thêm một miếng khác trong chén đậu phụ khô nước mật, cũng nếm một ngụm.
Vẫn không nói gì.
Nhìn bộ dáng chuyên nghiệp này của Chu đầu bếp, làm cho ban đầu Dương Nhược Tình tin tưởng tràn đầy bây giờ lại có hơi chút khẩn trương.
.