“Quân tử xa phòng bếp, việc giết cá này vi phạm nguyên tắc của người đọc sách chúng ta.
”Mộc Tử Xuyên nghiêm trang nói.
“Còn nữa, ở thôn Trường Bình ta, ngoại trừ giết lợn, mổ trâu, gánh nước, mấy việc tốn sức, còn các chuyện khác trong phòng bếp, không phải đều là nữ tắc các ngươi nên lo liệu sao?”“Dù ta có đi làm cá, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, cũng chắc chắn sẽ chê cười ngươi vi phạm nguyên tắc!”Hắn nói lời thấm thía khuyên bảo Dương Nhược Tình.
Cuối cùng, hắn lại kiên nhẫn khuyên nhủ, dỗ dành nàng: “Tình Nhi, không bằng ngươi đổi việc khác đi, ta bảo đảm giúp ngươi làm được!”“Được rồi, vậy ta muốn ánh trăng trên bầu trời, ngươi giúp ta hái xuống đi?”Mộc Tử Xuyên: “……”“Tình Nhi, ngươi như vầy không phải cố ý làm ta khó xử sao? Ta chân thành tha thiết cùng ngươi xin lỗi như thế ……”Mộc Tử Xuyên trong giọng nói lộ ra đau thương cùng nghẹn khuất.
“Đủ rồi, đủ rồi!”Dương Nhược Tình không kiên nhẫn vung tay lên: “Ta thật không chịu nổi thư sinh các ngươi, vừa vòng vo vừa chua lòm.
”“Trong miệng nói ba hoa chích choè, nhưng thực tế thì cũng không làm được cái gì cả!”“Sự tình hôm đó quên đi, sau này ai cũng đừng đề cập đến, ngươi mau xách nước về nhà đi, ta cũng phải đi rửa rau, đừng làm chậm trễ thời gian của nhau!”Nói xong những lời này, Dương Nhược Tình nhấc chân bỏ đi.
“Tình Nhi……”Mặc cho hắn ở phía sau gọi, nàng đều coi như không hề nghe thấy.
Mộc Tử Xuyên đứng ở dưới tàng cây thở dài, lắc lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm xách thùng nước lên đi vào trong thôn.
Khi Dương Nhược Tình đến bờ hồ nước vẫn còn có mấy phụ nhân đang giặt đồ.
“Tình Nhi, cháu tới rửa rau sao?”Một phụ nhân đột nhiên hướng nàng chào hỏi.
Dương Nhược Tình quay đầu liền thấy chính là thím Quế Hoa nhà thúc Trường Canh.
“Vâng, nhà cháu buổi trưa có khách ăn cơm, nương cháu bận việc trong nhà, nên bảo cháu ra đây rửa rau.
” Dương Nhược Tình ngoan ngoãn chào hỏi Quế Hoa.
Quế Hoa cười nói: “Ta biết rồi, nhà cháu hôm nay mua ruộng đúng không.
”“Nương cháu buổi sáng có bảo Đại An đi qua nhà ta nói, thúc Trường Canh của cháu sáng hôm nay đi thôn Tranh buổi trưa cũng chưa về.
” Quế Hoa nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Thúc Trường Canh cứ làm việc cần trước, buổi tối qua nhà cháu ăn cơm tối cũng giống nhau!”“Được rồi, sau này ta sẽ nói lại với thúc Trường Canh của cháu!”“Vâng!”Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn xung quanh, tìm một chỗ đất trống ngồi xuống bắt đầu rửa rau.
Buổi trưa sẽ làm một bàn lớn, phân lượng rau dưa tự nhiên cũng không ít.
Rửa cải trắng, rửa rau hẹ, rửa măng tây, rửa khoai tây……Cá mè hoa đợi lát nữa lại làm sạch.
Dương Nhược Tình ngồi ở nơi đó hết sức chuyên chú rửa rau, ngẫu nhiên cùng thím Quế Hoa nói mấy câu.
Trong nhà mua ba con lợn con, còn thiếu một ít tiền.
Nhờ thúc Trường Canh cùng thím Quế Hoa ở bên trong đảm bảo, lúc ấy đã hứa hẹn chờ lợn lớn bán lấy tiền sẽ trả cho người ta.
Hiện tại, trong nhà đã gom đủ tiền.
Dương Nhược Tình cân nhắc, chỗ tiền mua lợn con còn thiếu kia, tối nay thúc Trường Canh lại đây ăn cơm sẽ giao cho thúc Trường Canh, để cho thúc ấy khi về nhà mẹ đẻ thím Quế Hoa, lại chuyển giao cho chủ nợ bên kia.
Khi rau dưa rửa còn dư lại hơn một nửa, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân hữu lực.
Dương Nhược Tình đột nhiên liền nhớ tới Lạc Phong Đường.
Quay đầu nhìn lại quả thực thấy hắn đang bước nhanh đến bên này.
“Đường Nha Tử, sao ngươi lại đến đây?”Nàng xoay người lại, hướng về phía hắn hỏi.
Lạc Phong Đường nhếch miệng cười: “Tam thẩm bảo ta lại đây nhìn xem ngươi rửa xong đồ ăn chưa!”Dứt lời, đôi mắt hắn nhìn về phía giỏ rau bên chân nàng ……“Đem hai củ khoai tây gọt vỏ, sau đó lại làm cá là xong!” Dương Nhược Tình nói.
“Ừ, ngươi gọt khoai tây đi, cá để ta làm cho!”Lạc Phong Đường vừa nói vừa xắn tay áo lên.
Cánh tay hắn rắn chắc mà hữu lực, làn da màu lúa mạch, ánh ra màu sắc cuồng dã, khỏe mạnh.
Khi Dương Nhược Tình còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã cúi người xách lên con cá mè hoa đang trợn trắng mắt.
Sau đó lại cầm lấy con dao phay bên cạnh, ngồi lên một cục đá bên cạnh nàng, bắt đầu mổ cá……Dương Nhược Tình cong môi cười, cũng ngồi xổm xuống dưới, một bên gọt vỏ khoai tây, một bên xem hắn làm cá.
Đánh vảy, bỏ mang, chặt vây, chặt đuôi……Hắn làm thật dứt khoát và lưu loát.
Từ mặt bên mổ bụng cá ra, vết dao vừa cắt vào, máu cả đỏ thắm sền sệt liền chảy ra, tức khắc nhiễm đỏ một tay của hắn.
Hắn mắt cũng chưa chớp một cái, dùng sức vẩy đi một chút.
Một tiếng cắt nhỏ vang lên, cá bụng liền bị cắt ra một đường cong xinh đẹp.
Sau đó, hắn khéo léo xoay cổ tay cầm con dao làm bếp, lưỡi dao đâm sâu vào khoang bụng của con cá.
Ruột cá, bong bóng cá, mật cá, tất cả đều bị lôi ra ngoài.
Dưới nhát dao sắc như vậy, túi mật của con cá vẫn còn nguyên vẹn!Dương Nhược Tình không nhịn được kinh ngạc cảm thán hai tiếng: “Đường Nha Tử, ngươi thật giỏi!”Lạc Phong Đường không để bụng cười một cái, “So với đại bá cùng đại đường ca của ngươi hiểu biết chữ nghĩa, còn biết viết khế ước, ta chỉ làm cá không tính là gì!”Dương Nhược Tình biết, hôm nay khế ước mua ruộng của nhà mình, là đại bá lại đây viết.
Để đại bá tới viết là Dương Hoa Trung nói ra, nhưng lại là ý tứ của lão Dương.
Dương Nhược Tình biết lão Dương cực kỳ giữ gìn thể diện cho đại nhi tử Dương Hoa An, chỉ cần có cơ hội, đều sẽ tích cực giúp đại nhi tử tranh thủ.
Chỉ đáng tiếc, đại bá lại là lão đồng sinh vạn năm, ai!Vứt bỏ thượng vàng hạ cám đồ vật, Dương Nhược Tình đem lực chú ý một lần nữa thả lại trên người Lạc Phong Đường.
“Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.
”Nàng nói: “Biết viết chữ là có bản lĩnh, nhưng biết săn thú, biết làm cá, cũng đồng dạng là có bản lĩnh!”Lạc Phong Đường một bên làm sạch cá, một bên mỉm cười nghe nàng nói.
“Đường Nha Tử, ngươi nghĩ xem, rốt cuộc chúng ta đều sống trên đời, nói đến cùng còn không phải là vì hai tấc phía dưới cái mũi này sao?”“Ăn là quan trọng nhất.
”“Liền giống như người nào đó, dù cho hắn có đầy mình mực nước, văn chương làm được hoa đoàn cẩm thốc.
”“Nhưng bảo hắn giết một con cá, nấu một nồi cơm đều cũng không làm được! Thiếu người hầu hạ thì chắc chắn sẽ bị đói chết!”Dương Nhược Tình nói thật hăng say, thậm chí còn đem Mộc Tử Xuyên ra đóng vai phản diện để làm ví dụ.
Lạc Phong Đường mỉm cười nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Hồ nước bên kia, mấy phụ nhân giặt đồ kéo dài cổ nhìn về phía bên này.
Cách một đoạn đường, các nàng không nghe rõ lắm Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường đang nói cái gì.
Nhưng từ khi Lạc Phong Đường đi đây, các nàng đã theo dõi hắn.
Khi thấy hắn giúp Dương Nhược Tình mổ cá, rửa cá, nhóm phụ nhân cả kinh không khép nổi miệng.
Bên này.
Khoai tây gọt xong rồi, cá cũng đã rửa sạch, Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường đứng lên chuẩn bị trở về.
Dương Nhược Tình nói với Lạc Phong Đường : “Ta đi qua nói với thím Quế Hoa một tiếng.
”“Ừ!”Hắn xách theo cá đứng ở cách đó không xa chờ nàng.
Dương Nhược Tình chào Quế Hoa, xoay người bước nhanh tới chỗ hắn.
Hắn thuận thế tiếp nhận giỏ tre trong tay nàng, hai người sóng vai trở về thôn.
Hồ nước bên này, mấy phụ nhân kia liền oanh tạc.
“Trời ơi, ta không phải đang nằm mơ chứ? Đường Nha Tử lại đi giúp Mập Mạp đánh vẩy, làm cá?”“Hắn chỉ sợ cũng chủ động tới đón Mập Mạp!”“Trời ạ, Đường Nha Tử ngày thường nhìn lúc nào cũng quạnh quẽ một mình, sao bây giờ lại hiểu cách săn sóc người khác như vậy?”“Thôn Trường Bình ta sợ là chọn không ra người nam nhân thứ hai biết đau người như vậy!”“Mập Mạp của Dương gia này thật đúng là người có phúc khí nha!”“……”Quế Hoa lúc này không có tiếp lời, bà chỉ mỉm cười nghe.
Ban đầu thấy Mập Mạp tốt, bà muốn tác hợp Mập Mạp với nhi tử nhà mình.
Nhưng nhi tử nhà mình bộ dáng lười biếng không thể so được với Đường Nha Tử này, ai!Vẫn là đừng đi nói mấy chuyện khiến người khác mất hứng!.