Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


“Đường Nha Tử, ngươi tùy tiện cắt một bó rồi cũng nhanh đi lên đi, đừng ở dưới đó lâu, cảm lạnh sẽ sinh bệnh!”Nàng đứng ở bên bờ ruộng nói về phía hồ nước.

Nam hài đứng ở bên một bụi cây hương bồ, thân hình cao lớn cúi xuống.

Một tay túm bộ rễ xù xì của cây hương bồ, một tay kia vung dao chẻ củi lên.

“Khách khách khách……”“Lau lau sát……”Một trận tiếp theo một trận tiếng cắt vang lên, cây hương bồ bị đổ xuống một tảng lớn.

“Đường Nha Tử, đủ rồi, ngươi mau lên bờ đi!”Dương Nhược Tình lại vòng đến bên kia hướng về phía hắn gọi.

Mới vừa rồi nàng nhất thời hứng khởi, xem nhẹ đây là đầu mùa đông, trong nước rất lạnh.

Mở miệng đã gọi hắn xuống dưới hỗ trợ.

Hắn mạnh mẽ đưa nàng đi lên, khẳng định cũng vì không muốn nàng bị cảm lạnh.

Nghĩ vậy, trong lòng Dương Nhược Tình thấy thật ấm áp.

Cảm giác được người khác che chở thật tốt.

Trong tầm mắt nàng, thân ảnh nam hài càng thêm cao lớn.

Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu lên con dao chẻ củi mà hắn đang giơ lên cao, phát ra ánh sáng lập loè lóa mắt.

Nàng đứng ở bên bờ ruộng, không chớp mắt nhìn thân ảnh hắn bận rộn.

Đáy mắt, đáy lòng, hoàn toàn bị thân ảnh cao lớn kia chiếm cứ!Lạc Phong Đường làm mọi việc rất giỏi.

Không lâu sau, cây hương bồ trong ao nhỏ gần như đều bị hắn cắt hết.


Hắn đem toàn bộ cây hương bồ dọn tới bên bờ ruộng.

Dương Nhược Tình vội vàng cầm giày cỏ của hắn đi tới.

“Mau đeo giày vào!”Dương Nhược Tình ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

Lạc Phong Đường lại không để bụng cười lắc đầu: “Không vội, ta còn phải đi xuống thêm một chuyến nữa!”“Ngươi còn đi xuống làm gì?” Dương Nhược Tình hỏi.

Lạc Phong Đường cười cười, im lặng.

Đi đến bên kia cầm lấy chiếc xẻng hắn mang lại đây, lại một lần nữa xuống ao nước.

Dương Nhược Tình ngạc nhiên, xách theo giày của hắn đi vòng tới bên bờ ruộng gần đó.

Chỉ thấy hắn ở trong ao nước, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó cầm lấy chiếc xẻng đâm xuống một góc của ao nước.

Từng khối bùn bị múc lên, dính cả xác cỏ nước đã mục nát, bị ném sang một bên.

Chỗ này đã được xúc một lúc nhưng không có thu hoạch.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, sau đó di chuyển đến một nơi khác và xúc tiếp.

“Đường Nha Tử, ngươi rốt cuộc đang xúc cái gì vậy?”Dương Nhược Tình tò mò hỏi.

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!” Hắn nói.

“Hứ, còn bảo mật cơ à?” Dương Nhược Tình không khỏi trừng mắt nhìn hắn một cái.


Hắn im lặng, chỉ cười một cái, cúi đầu tiếp tục xúc.

Không biết là đến nhát xẻng thứ bao nhiêu đi xuống, hắn đột nhiên hiện lên sự vui vẻ trên mặt, nói: “Tìm được rồi!”“Tìm được gì?”Dương Nhược Tình kéo dài cổ nhìn về phía bên kia.

Chỉ thấy Lạc Phong Đường từ trong bùn lôi ra một cục to hơn nắm tay người lớn.

Hắn giống nâng như bảo bối, bước nhanh lên bờ ruộng.

Sau đó tìm một con mương nhỏ ở bên cạnh đem vật kia rửa sạch.

Nước khá đục chỉ có thể miễn cưỡng làm sạch được một ít bùn bọc ngoài vật kia, lộ ra hình dáng đại khái, là một con vương bát co đầu rụt cổ!Vương bát hay còn gọi là ba ba.

Có một dược liệu quan trọng trong viên hoàn gà đen bạch phượng, gọi là vỏ ba ba.

Đúng là con ba ba trước mắt này!“A, tiểu vương bát trốn sâu như vậy đều có thể bị ngươi đào ra, Đường Nha Tử ngươi quá trâu bò!”Dương Nhược Tình không tiếc lời khen ngợi hắn.

Lạc Phong Đường hơi chút ngượng ngùng cười một cái.

“Việc này không có gì, chỉ cần hiểu được tập tính của nó là có thể tìm được.

”Hắn nói, đem con ba ba vẫn còn tàn dư của bùn trên mình, dâng tặng đến trước mặt Dương Nhược Tình.

“Tình Nhi, ba ba cho ngươi.

Ta chỉ biết đào, còn làm sao để lấy vỏ ba ba làm thuốc, ta lại không biết gì!” Hắn nói.

Dương Nhược Tình nhìn con ba ba được đưa đến trước mắt mình, đột nhiên đã hiểu vì sao lại gặp được hắn ở đây.


Chính mình chỉ là thuận miệng nói còn thiếu mấy vị dược liệu nhưng hắn lại thật sự để bụng.

Không màng nước lạnh, ao toàn bùn, chỉ để bắt cho nàng một con ba ba……Trong lòng Dương Nhược Tình mềm mại thành một vũng nước.

Nàng nhận con ba ba trong tay hắn.

Con rùa lạnh như băng, còn mang theo hàn khí của nước ao.

Cầm ở trong tay như cầm một khối băng.

Nhưng ——Trái tim nàng lại thật ấm áp.

“Đường Nha Tử, đa tạ ngươi!”Nàng nhẹ giọng nói lời cảm tạ, cúi đầu.

Cụp mi xuống, che khuất hơi nước nơi đáy mắt.

Kiếp trước nàng là cô nhi, không cha, không mẹ, không huynh đệ tỷ muội.

Nhưng một đời này.

Ông trời lại cho nàng cha mẹ từ ái, đệ đệ đáng yêu.

Hiện tại, ông trời còn phái Đường Nha Tử tới bảo hộ nàng, che chở nàng!Nàng cảm thấy chính mình đang hạnh phúc đến độ sắp nổ tung!Nếu là trước đây, bởi vì nhà này rất nghèo, ở nông thôn lại vô cùng lạc hậu, khiến nàng đối với lần xuyên qua này, dù ít dù nhiều vẫn tồn một tia oán trách cùng tiếc nuối.

Nhưng hiện tại, lúc này, giờ phút này ——Nhìn nam hài tươi cười hàm hậu trước mắt, Dương Nhược Tình lại thấy đủ!Nàng cảm kích ông trời đã an bài.

Hít sâu một hơi, kìm nén những giọt nước mắt sắp chực trào ra.

Nàng ngẩng đầu lên cười tủm tỉm hỏi hắn: “Đường Nha Tử, ngươi vì sao lại đối với ta tốt như vậy?”Lạc Phong Đường ngẩn ra.

Hắn gãi gãi đầu, nhếch miệng cười.

“Hắc hắc, không có chuyện gì.


”“Tại sao không có chuyện gì? Chúng ta không thân cũng chẳng quen, nhưng ngươi lại giúp ta nhiều như vậy!” Dương Nhược Tình nói.

"Mọi thứ đều phải có lý do? Lý do của ngươi là gì?", Nàng hỏi, giống như muốn từ trong miệng hắn truy vấn ra một ít đáp án mà nàng muốn.

Mặt của hắn đỏ lên vài phần, nghẹn họng nói: “Ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn đối tốt với ngươi!”“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Nàng truy vấn,Hắn nghiêm túc gật đầu: “Ừ.

”Không có lý do gì, chỉ là muốn đối tốt với ngươi, chỉ đối tốt với một mình ngươi!Dương Nhược Tình im lặng, ánh mắt nhìn Lạc Phong Đường thật sâu.

Nữ hài nhẹ mím môi, trên khuôn mặt hiện lên một tia hồng nhạt.

Nam hài trước mắt nhìn thấy, ánh mắt của hắn thẳng tắp.

Khi hắn còn đang ngây người, bả vai đột nhiên bị một nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đấm một chút.

Nàng đang ngửa đầu cười ngâm ngâm hỏi hắn: “Đường Nha Tử, ngươi một chút lý do gì đều không có đã đối với ta tốt như vậy.

Trong tương lai, ngươi có phải cũng sẽ không cần lý do gì cả mà đối tốt với các nữ hài tử khác không?”Lạc Phong Đường không chút nghĩ ngợi trực tiếp lắc đầu: “Sẽ không.

”Nàng chu miệng lên: “Sẽ không? Ta mới không tin!”Lạc Phong Đường nóng nảy: “Chúng ta ngoéo tay, ngoéo tay không đổi ý!”“Ngoéo tay thì ngoéo tay, ai sợ ai nha!” Nàng cười vươn tay ngón tay nhỏ ra.

Ngón tay út của hai người móc nhẹ vào nhau rồi ấn chặt hai ngón cái ở bên nhau.

Nghi thức xem như đã hoàn thành, hai con người ôm hai tâm sự, đáy lòng đều vụng trộm vui mừng.

Lạc Phong Đường nhìn cây hương bồ chất đống ở trên bờ ruộng, nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, ta thấy ngươi hôm nay đừng đi vào rừng gom tùng mao, sáng mai ta sẽ đi cùng với ngươi!”Dương Nhược Tình nhìn sắc trời hôm nay, gật gật đầu.

Lạc Phong Đường lại nói tiếp: “Ta giúp ngươi đem chỗ cây hương bồ này về nhà!”“Được!”Lạc Phong Đường đem cây hương bồ cột vào thành bó, thân cây vẫn còn mang theo hơi nước, ước chừng khoảng 50-60 cân.

Hắn một phen liền khiêng trên vai, còn từ trong tay Dương Nhược Tình nhận lấy xẻng và gậy trúc.

Phía sau, Dương Nhược Tình đang xách chiếc thùng đựng con ba ba, hai người vừa đi vừa nói cười tiến về phía hậu viện Dương gia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận