Nhìn thấy thái độ cường ngạnh này của Dương Nhược Tình, Lạc Phong Đường hơi hơi ngẩn ra.
Hắn ngay sau đó nhếch miệng cười: “Tình Nhi ngươi đừng bực, ta ngâm đây!”Nam hài nói, cúi người xuống cởi đôi giày cỏ ra, sau đó, hơi chút ngượng ngùng đem đôi chân to còn dính bùn bỏ vào chậu nước ấm trước mặt.
Đôi chân lạnh băng, được nước ấm ôn nhuận bao bọc lấy.
Hắn không nhịn được phát ra một tiếng thở dài thoải mái!“Như thế nào? Ngâm chân nước ấm, cả người đều ấm áp đi?”Dương Nhược Tình ở một bên cười tủm tỉm hỏi.
Lạc Phong Đường gật gật đầu.
Dương Nhược Tình ngồi xổm xuống, vốc một vốc nước ấm, xối lên cẳng chân của hắn.
“Người giàu có thì uống dược, người nghèo thì ngâm chân.
”“Mùa đông , ngươi mỗi đêm trước khi đi ngủ hãy nhớ ngâm chân nước ấm.
”“Ấm áp, không dễ dàng sinh bệnh, nhớ rõ chưa?” Nàng dặn dò.
Lạc Phong Đường dùng sức gật đầu.
Lúc này, chân đã không còn lạnh, tim cũng ấm hồ hồ!Nhân lúc hắn còn đang lẳng lặng ngâm, Dương Nhược Tình cầm theo đôi giầy cỏ của hắn đi ra ngoài.
Đập bớt bụi bặm ở mặt trên sau đó mới xách trở về.
Nàng cúi người xuống, dùng ngón tay cảm thụ độ ấm của nước.
“Được rồi, ngâm thế đủ rồi, để ta giúp ngươi lau chân.
” Dương Nhược Tình nói.
Nàng xắn tay áo, ngồi xổm xuống vặn chiếc khăn.
Bị Lạc Phong Đường ngăn lại.
“Tình Nhi, sao có thể để ngươi lau chân cho ta được? Để ta tự làm!”Hắn nói, không khỏi đoạt chiếc khăn từ trong tay nàng.
Ánh mắt Dương Nhược Tình hơi hơi lóe lên.
Thời đại này nam tôn nữ ti, các nam nhân đều quen được nữ nhân hầu hạ.
Đặc biệt là ở nông thôn, chân của nam nhân ở trong nhà đều do nữ nhân giúp đỡ rửa.
Ngay cả Dương Hoa Trung trước khi bị té gãy chân, cũng đều là Tôn thị giúp đỡ rửa chân.
Hiện tại ông bị thương nằm trên giường, liền đều như vậy.
Mọi người đối với việc này đều tập mãi thành thói quen.
Mới vừa rồi Dương Nhược Tình đi vắt khăn, chỉ muốn thử Lạc Phong Đường một chút.
Lúc này, thấy chính hắn lưu loát vắt khô khăn, ở kia lau chân.
Nàng nhấp nhấp miệng, âm thầm gật gật đầu.
Thấy nàng mỉm cười nhìn hắn lau chân, hắn nhếch miệng, có hơi chút ngượng ngùng cười một cái.
“Chân ta hôi muốn chết, sợ là sẽ làm dơ khăn của ngươi ……”Dương Nhược Tình cười hì hì: “Vậy lần tới ngươi nhớ rõ bồi thường cho ta mười cái là được!”Lạc Phong Đường: “……”.
“Hì hì, trêu ngươi thôi, khăn nhà ai mà không phải dùng để rửa mặt, lau chân?”Nàng cười nói: “Bẩn thì lại giặt sạch là được.
”Nhìn thấy hắn chân trần định xỏ vào đôi giày cỏ kia, nàng lại ngăn cẳn hắn.
“Ngươi chờ chút, ta đi giúp ngươi tìm đôi vớ tới!”Hắn vốn định nói không cần, nhưng Dương Nhược Tình vừa nói xong đã bước nhanh ra khỏi phòng.
Rất nhanh, nàng đã đi trở lại phòng, trong tay cầm một đôi vớ màu đen kiểu nam.
Trên vớ còn có mụn vá.
“Đây là vớ của cha ta, hai người chân đều to như nhau, ngươi thử đeo vào đi!”Nàng đem vớ đưa cho Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường lại không nhận lấy.
“Ngươi đem vớ cho ta, sau này tam thúc sẽ đeo gì?” Hắn hỏi.
“Cha ta vẫn còn có một đôi, ngươi cứ đeo đôi này đi, ngày mùa đông luôn để chân trần cũng không tốt!” Nàng nói.
Lạc Phong Đường cuối cùng vẫn không lay chuyển được Dương Nhược Tình, liền nhận lấy vớ.
Khi hắn đep vớ, bộ dáng thật vụng về.
Dương Nhược Tình có hơi chút buồn cười.
“Đường Nha Tử, ngươi đeo ngược rồi, chỗ đó là gót chân.
”Nàng ở bên nhắc nhở.
Lạc Phong Đường phút chốc đỏ thẫm mặt.
“Hắc hắc, không dối gạt Tình Nhi ngươi, ta lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đeo vớ !” Hắn nói.
“A?”Dương Nhược Tình ngạc nhiên, cho rằng chính mình nghe lầm.
Nhưng nàng biết hắn sẽ không nói dối.
Nói không có đeo quá, hẳn là thật sự không có đeo quá.
Tuy nhiên nghĩ lại cũng có thể hiểu được.
Gia cảnh hắn như vậy, có thể ăn no bụng đã là không tồi rồi!Huống chi, ở nông thôn, người nghèo không đeo vớ cũng không ít.
“Không có việc gì, đôi vớ này ngươi cứ đeo trước, sau này ta lại lấy vải vụn làm cho ngươi hai đôi!” Nàng nói.
Lạc Phong Đường im lặng, cúi đầu nghiêm túc đeo vớ.
Tình Nhi nói sẽ làm vớ cho hắn?Từ nay về, ta cũng có thể đeo vớ của chính mình?Lạc Phong Đường cảm xúc phập phồng.
Khi còn nhỏ trời đổ tuyết, hắn đôi chân trần ở trên nền tuyết kéo củi.
Nhìn đến Trần Hổ, Trần Hùng trong thôn cùng tuổi với hắn, bọn họ ăn mặc, vớ và giày đều do nương làm.
Hắn hâm mộ muốn chết!Về nhà nói với đại bá.
Đại bá lại vuốt đầu của hắn thở dài.
“Đường Nha Tử, đại bá không biết làm những việc của nữ nhân này!”“Tương lai ngươi còn dài, chờ sau này cưới tức phụ, ngươi cũng có thể đeo vớ và giày!”Hiện giờ, hắn đã có đôi giày vải của chính mình.
Hiện tại lại đang đeo vớ.
Mà hết thảy những cái này, đều do nữ hài tử trước mắt làm cho hắn!Lạc Phong Đường không khỏi xúc động, ngón tay đeo vớ nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.
Đeo xong vớ, lại xỏ giày vào, Lạc Phong Đường đứng dậy.
Hắn cảm giác cả người ấm áp.
Cúi người bưng chậu nước trên mặt đất lên, hắn đổ nước ra ngoài sân.
“Tình Nhi, nếu không còn chuyện gì, ta về nhà trước đây!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Được, vậy ngươi đi trước đi.
”Lạc Phong Đường rời đi, Dương Nhược Tình đóng cửa phòng, tính toán đi tiền viện tìm mẫu thân cùng hai đệ đệ.
Còn chưa đi được mấy bước, trong viện phía trước đột nhiên truyền đến một trận nháo động.
Là tiếng khóc cuồng loạn của Lưu thị.
Âm thanh kia, kêu thật thê lương, giống như tiếng lợn bị chọc tiết.
Nghe thấy vậy Dương Nhược Tình giữa mày nhảy dựng.
Rất khó tưởng tượng tại sao một phụ nhân mới vừa sinh xong hài tử, còn có sức lực kêu thành như vậy!Nàng nhấc chân chạy về phía tiền viện, còn chưa có đến góc tường phòng bếp của Dương gia, thiếu chút nữa đã đụng vào Đại An, Tiểu An đang chạy đến từ đối diện.
“A, hai đệ chạy nhanh như vậy làm gì? Nương đâu?” Dương Nhược Tình hỏi.
Đại An thở hồng hộc, nói với Dương Nhược Tình: “Tỷ, đừng đi qua bên kia, tứ thúc đang đánh tứ thẩm !”“A?”Dương Nhược Tình cả kinh muốn rớt cằm lên mặt đất.
“Tứ thúc vì sao lại đánh tứ thẩm?” Nàng vội hỏi.
“Không rõ nữa!” Đại An lắc đầu.
“Chúng ta chơi ở ngoài phòng, nương và bà nội các nàng ở trong phòng tứ thẩm.
”“Tứ thúc từ bên ngoài trở về, đẩy chúng ta ra rồi lao vào phòng liền đánh tứ thẩm.
”“Chúng ta sợ tới mức chạy nhanh về nhà!”Đại An một hơi nói xong, trên mặt vẫn còn chút kinh hồn chưa định.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Được rồi, vậy các đệ hãy chơi ở trước cửa phòng nhà ta, để ta qua đón nương trở về!”……Khi Dương Nhược Tình đuổi tới tiền viện, tiền viện đã loạn thành một nồi cháo.
Lão Dương chắp tay sau lưng đứng ở cửa phòng của Lưu thị, khuôn mặt đen hơn đít nồi, rống vào trong phòng.
“Lão tứ, ngươi cái tên súc sinh này, có lời gì sau này hẵng nói.
Hơn nữa, vợ ngươi vừa mới sinh hài tử xong, ngươi ngừng ngay cho ta ……”Tiếng rống kia của Lão Dương rất nhanh đã bị tiếng ồn ào trong phòng bao trùm.
Tiếng mắng chửi của Đàm thị, tiếng khuyên nhủ của Tôn thị, tiếng gào của Lưu thị.
Còn có tiếng khóc của hai đường muội tứ phòng, hỗn tạp với nhau.
Dương Nhược Tình đi đến gần, lại không nghe thấy âm thanh của tứ thúc Dương Hoa Minh.
Cửa phòng đang khép hờ, nàng từ khe cửa nhìn vào trong.
Hình ảnh bên trong dọa nàng sợ nhảy dựng.
.