“Ngươi gì? Nhìn lén ta bị bắt được? Hử?”Nàng chống tay bên hông, cố ý phồng má, nhìn chằm chằm mắt hắn hỏi.
“Tình Nhi, ta, ta không phải cố ý……”Lạc Phong Đường gục đầu xuống, thấp giọng nói.
Tình Nhi coi mình như huynh trưởng, tín nhiệm mình có thừa.
Rõ như ban ngày, mình lại thất thố như vậy.
Nàng có thể hay không cảm thấy mình là cái kẻ không đứng đắn?Có thể vì như vậy mà chán ghét mình hay không?Trong nháy mắt, trong đầu nam hài hiện lên vô số ý niệm.
Vừa chột dạ, vừa ảo não, lại vừa thấp thỏm.
Thế cho nên, hắn cũng chưa lưu ý thấy ý cười chợt lướt qua trong đáy mắt nàng, như tiểu hồ ly xảo trá.
Dương Nhược Tình nhìn bộ dáng quẫn bách của Lạc Phong Đường, trong lòng miễn bàn nhiều thống khoái.
“Đường Nha Tử, ngươi nâng mắt lên, ta có lời muốn hỏi ngươi!” Nàng ra lệnh cho hắn.
Lạc Phong Đường quả thực nâng mắt lên, ánh mắt có hơi chút né tránh.
Không dám cùng nàng đối diện.
“Khi người khác cùng ngươi nói chuyện, ngươi cần nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, đây là một loại tôn trọng tối thiểu!”Dương Nhược Tình nói xong, cũng giơ tay chỉ mắt của mình.
Lạc Phong Đường mím môi, rốt cuộc đem tầm mắt chuyển qua đôi mắt nàng.
“Tình Nhi, ngươi muốn hỏi gì, hỏi đi.
” Hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, ở trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ.
“Ta phát hiện tiểu tử ngươi đoạn thời gian gần đây, thường nhìn ta thất thần như vậy!”Nàng nói, cũng giơ tay sờ mặt của mình.
“Chẳng lẽ trên mặt ta có dính đồ vật gì?” Nàng hỏi.
Thể trọng cơ thể còn chưa có hoàn toàn giảm xuống, màu da cũng còn chưa có điều trị hảo.
Theo lý thuyết, không có điểm gì đáng để xem cả!Nhưng tiểu tử này luôn nhìn như vậy, đôi mắt kia còn rất nóng rát.
Làm cho nàng da mặt vốn dày như vậy, cũng có chút nhịn không nổi.
Nghe Dương Nhược Tình hỏi, mặt Lạc Phong Đường càng đỏ hơn.
Há miệng thở dốc, lại nhắm lại.
Dương Nhược Tình liếc xéo hắn một cái.
Hiểu được bộ dáng này của hắn, ba gậy đều đánh không ra một cái rắm.
Nàng vẫy vẫy tay: “Được rồi, được rồi, sau này muốn xem liền quang minh chính đại xem, đừng lén la lén lút.
”“Dù sao trên mặt ta cũng không có hoa, ngươi cứ tùy tiện xem!” Nàng nói.
Lạc Phong Đường cho rằng chính mình nghe lầm, ánh mắt sáng lên.
Hắn gãi gãi đầu, cười hắc hắc.
“Hoa cũng không đẹp bằng Tình Nhi ……” Hắn nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi nói gì?”“Không có gì, không có gì ……” hắn vội vàng lắc đầu.
Dương Nhược Tình tức giận liếc hắn một cái, giơ tay khẽ nhíu một cái lên cánh tay hắn.
“Không nói kệ ngươi, ta còn lười đến cùng ngươi tranh luận, khởi công, khởi công!”Nàng tiếp đón, xoay người đi vào bên bệ bếp kiểm tra cục bột kia.
Bộ dáng hờn dỗi của nữ hài như là một trận gió, đem đáy lòng u ám của hắn thổi đến không còn một mảnh.
Hắn nhếch miệng sung sướng cười, cũng xoay người ngồi xuống cửa bếp, chuẩn bị nhóm lửa.
Dương Nhược Tình cúi đầu, nhẹ nhàng chọc vào cục bột kia để kiểm tra.
Khóe miệng, lại không nhịn được mà nhếch lên.
Tai nàng rất nhanh nhạy!Tiểu tử ngốc này, ba gậy đánh không ra một cái rắm, nhưng sao lời nói ra so với mật còn muốn ngọt hơn vậy?Thật là đồ đáng ghét, làm người ta cũng ngượng ngùng!“Tình Nhi, có thể nhóm lửa chưa?”Cửa bếp truyền đến tiếng hắn dò hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu nói: “Được rồi.
”Canh ba ba trong nồi bắt đầu đun nóng, nàng nhéo từng miếng nhỏ trên cục bột.
Đặt lên trên thớt, dùng chày cán bột áp thành độ dày vừa phải.
Sau đó, lại đem những miếng bột đặt chỉnh tề lên nhau, cầm dao phay lên, tinh tế cắt thành những sợi mì.
Trong nồi rất nhanh liền tỏa ra nhiệt khí, truyền ra âm thanh nước canh sôi trào lộc cộc lộc cộc.
Dương Nhược Tình mở vung nồi ra, hơi nước màu trắng ập vào mặt nàng, xen lẫn với mùi thơm ngon độc đáo của thịt ba ba.
Nàng đẩy phần mì đã cắt trên thớt vào nồi canh ba ba đang sôi cuồn cuộn.
Dùng đũa khuấy đều, thêm một lượng muối thích hợp, đậy vung đun nhỏ lửa.
“Đường Nha Tử, ta về phòng lấy đồ.
”Nàng nói một tiếng, xoay người trở về phòng mình.
Lấy ra số trứng gà đã tích cóp nhiều ngày, đếm đếm, tổng cộng có năm quả.
Trừ phần của mình, vừa đủ cho năm người mỗi người một quả trứng trầnDương Nhược Tình cầm trứng gà trở lại phòng bếp, mì trong nồi đã nở ra.
Nàng một bên bỏ trứng vào nồi nước canh, một bên phân phó cho Lạc Phong Đường đang ở bên miệng bếp.
“Đường Nha Tử, cho lửa to hơn một chút.
”“Được!” Hắn lên tiếng, nhồi thêm củi vào trong.
Trong khi chờ trứng chín, Dương Nhược Tình lại nhặt mấy cây hành, lột phần lá úa bên ngoài, dùng nước trong rửa sạch sẽ.
Hành lá xanh xanh được cắt thành những khúc nhỏ, để bên trên thớt để dùng sau.
Bên này đang chờ nước sôi, bên kia, Đại An lắc mình vào phòng bếp.
“Thơm quá, tỷ, tối nay chúng ta ăn gì?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình cười hì hì nói: “Bí mật, đợi lát nữa bưng lên bàn đệ sẽ biết.
”“Vậy khi nào ăn?” Đại An lại hỏi, một bên nhìn về phía chiếc nồi đang bốc khói nghi ngút.
Dương Nhược Tình nói: “Sắp rồi, đệ hãy đi thu dọn bàn đi, ta sẽ bê tới ngay.
”“Vâng!”Đại An vui sướng lên tiếng, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.
Bên này, Dương Nhược Tình đi tới mở vung nồi, cũng nói với Lạc Phong Đường : “Mì sợi chín rồi!”Lạc Phong Đường rút bớt lửa trong lòng bếp, đứng dậy lại đây.
Định giúp Dương Nhược Tình sắp đũa và chén, nhưng bị nàng ngăn lại.
Nàng nhìn vào đôi tay vẫn còn đang dính tro bếp của hắn, đáy mắt mỉm cười, hờn dỗi nói: “Đi rửa tay đi!”Lạc Phong Đường ngẩn ra.
Tình Nhi như vậy, trông giống hệt một tiểu tức phụ nũng nịu.
Hắn bị chính ý niệm hoang đường này của mình làm cho nóng cả mặt.
“Được, ta đi rửa ngay.
”Hắn nhếch miệng cười, xoay người vội vàng đi rửa tay.
Rất nhanh, đã rửa xong, một lần nữa về tới phòng bếp.
Bên bệ bếp, Dương Nhược Tình cũng đã múc ra bốn chén mì nước ba ba nóng hầm hập để ở bên kia.
Trên mỗi chén mì, còn có một quả trứng trần trắng trắng, xinh xinh.
Lòng đỏ trứng bên trong, như ẩn như hiện.
Từng cọng hành xanh xanh nho nhỏ, nằm bên trên bát mì.
Chỉ liếc mắt một cái, liền câu tâm hồn ăn uống của hắn ra ngoài.
Hắn nhìn vào mặt nàng: “Tình Nhi, ta bê mấy chén này lên phòng nhé?”Dương Nhược Tình gật gật đầu, liếc mắt nhìn cái khay đang treo ở trên cọc gỗ vách tường.
“Nóng lắm, dùng khay mà bê.
” Nàng nhắc nhở nói.
“Ừ!”Lạc Phong Đường bưng khay đi trước.
Dương Nhược Tình cầm bốn đôi đũa, hai cái muỗng đi đằng sau, cùng nhau tiến vào phòng.
Dương Hoa Trung vẫn đang ngồi trên xe lăn, Tôn thị ngồi dựa bên cạnh giường.
Cái bàn đã được đưa tới mép giường.
Huynh đệ Đại An, Tiểu An đang dài cổ nhìn cái khay trong tay Lạc Phong Đường.
Hai tiểu tử còn chưa có kịp thấy rõ ràng trong chén đựng gì, đã sớm bị mùi hương này câu đến nước miếng đều phải chảy ra.
“Tình Nhi, đệ đệ con nói con úp úp mở mở, tối nay định cho mọi người ăn một món thần bí.
Là món gì vậy?”Tôn thị cười tủm tỉm hỏi Dương Nhược Tình đã vào tới.
Dương Nhược Tình một bên so đũa, một bên nói: “Là mì sợi, con tự mình cán bột.
”“A? Mì sợi sao?” đôi mắt Tôn thị hiện lên một tia ánh sáng.
.