Dương Nhược Tình lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì.
”“Vậy là tốt rồi.
” hắn nhẹ nhàng thở ra.
Tay hắn vẫn đang dừng lại ở trên eo nàng.
Cảm giác kia giống như một con mèo đang dùng móng vuốt gãi gãi nàng vậy.
“Tình Nhi, mặt ngươi hôm nay có chuyện gì vậy? Sao cứ như vừa uống rượu……”Lạc Phong Đường lại lưu ý tới sắc mặt nàng.
“A? Phải không? Có sao? Không có đi?”Nàng có hơi chút hoảng loạn nâng tay lên sờ mặt mình.
Ta đi chết đây!Thật là nóng!Ở trong lòng thầm mắng chính mình hôm nay thật là không biết cố gắng, da mặt sao tự dưng lại trở nên mỏng như vậy?Thế này không được!Người sống trên đời này đều phải dựa vào can đảm, cẩn trọng và da mặt dày.
Lạc Phong Đường nhìn tới bên tai nàng, cũng toàn bộ đều đỏ.
Nam hài như đột nhiên hiểu ra.
Khóe miệng khẽ nhếch.
Còn tưởng rằng Tình Nhi tùy tiện, cái gì cũng đều không hiểu.
Hóa ra nàng cũng sẽ thẹn thùng?Đáy mắt thâm thúy, tối tăm của nam hài xẹt qua một tia sủng nịch, lại mang theo ý cười hư hỏng.
“Tình Nhi, ta nghe người ta nói, vành tai đỏ lên thổi thổi thì sẽ khỏi, ta giúp ngươi thổi nhé……”Hắn nói xong liền cúi người xuống, dán sát vào vành tai nàng nhẹ nhàng thổi một hơi.
‘ Tê……’Dương Nhược Tình hít hà một hơi, cả người đều nổi da gà.
Nàng giống một con thỏ chấn kinh, hướng cánh tay hắn khẽ cấu một cái.
“Tiểu tử thúi dám đùa giỡn ta? Ngươi muốn chết sao?”Mặt mày nàng dựng lên, đôi tay chống eo, hướng hắn nhe răng trợn mắt.
Lạc Phong Đường ngẩn ra, ngay sau đó cười lên tiếng.
“Cười cười cười? Cười cái rắm! Còn dám cười nữa ta sẽ đem ngươi lột sạch!”Nàng hung dữ nói.
Thật không thể tin nổi, tiểu tử này hiện tại có xu thế biến hóa?Lạc Phong Đường nỗ lực nhịn cười, ánh mắt nam hài nhu hòa nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của nàng.
“Tình Nhi, đã có ai từng nói với ngươi chưa? Bộ dáng nổi bão của ngươi trông giống hệt bà nội ngươi……”“Chết tiệt!”Dương Nhược Tình trực tiếp chửi thề, nhào lên, hai tay nhéo hai lỗ tai Lạc Phong Đường.
“Tiểu tử thúi ngươi thật cho rằng tỷ tỷ dễ ức hiếp đúng không?”“Đùa giỡn tỷ tỷ không thành, còn dám lấy lời nói chèn ép.
Ngại lỗ tai quá dài đúng không?”“Ai da, Tình Nhi tha mạng, ta sai rồi ta sai rồi……”“Ha ha, sai như nào?” nàng đắc ý hỏi.
“A? Sai như nào nha?” hắn ngơ ngác hỏi.
“Hừ!”Dương Nhược Tình cắn răng một cái, thiếu chút nữa vặn lỗ tai hắn thành tai con thỏ.
“Ai da nha…… Cái gì cũng sai, cái gì cũng sai hết! Lần sau sẽ không dám nữa……”“Gọi ta là tỷ tỷ thì ta sẽ buông tay!”“Không được, tuổi ngươi so với ta nhỏ hơn!”“Không gọi đúng không? Ta vặn, ta vặn, ta lại vặn……”“Không gọi!”“Vẫn không gọi?”“Đánh chết đều không gọi!”“……”Dương Nhược Tình bá đạo, cuối cùng vẫn chịu thua hắn.
Tiểu tử này thà rằng đem lỗ tai vặn gãy, cũng nhất quyết không chịu gọi tỷ tỷ.
Dương Nhược Tình nhụt chí chỉ đành thả tay ra.
Lạc Phong Đường xoa lỗ tai đỏ lừ, thối lui đến một bên vẫn còn nhếch miệng cười ngây ngô.
Tỷ tỷ, muội muội này cũng không thể gọi lung tung được.
Hô, như vậy không phải sẽ định bối phận sao?Thế thì không được.
Hắn không thích bối phận huynh muội gì cả, hắn muốn hắc hắc……Dương Nhược Tình cũng không biết sau lưng Lạc Phong Đường đang che giấu tâm tư sâu xa.
Lúc này, nàng cúi người, nhìn một đống đồ vật đen như mực bên trong thùng sắt.
“Đường Nha Tử, sao lại có mùi hương trái cây vậy?”Nàng nghiêng đầu, có hơi chút kinh ngạc.
Trở lại chính sự, Lạc Phong Đường cũng thu hồi vui đùa ầm ĩ vừa rồi đi tới.
“Đầu gỗ để đốt than là ta từ cây ăn quả trong núi chặt về.
”“Đốt ra chính là than cây ăn quả.
”Hắn nói, cầm lấy xẻng, thọc vào bếp lò bằng sắt, đem toàn bộ than cây ăn quả bên trong ra tới.
Than cây ăn quả?Dương Nhược Tình nhớ tới Tôn thị trước đó đã từng nói qua.
Dù là than cây ăn quả hạ đẳng nhất giá bán ở chợ ngói cũng cao hơn so với than củi trung đẳng.
Bởi vì than cây ăn quả so với than củi bình thường thì khí vị tốt hơn một chút.
Dùng than cây ăn quả hong quần áo, giày đều mang theo một sợi hương thơm nhàn nhạt.
Dù sao, cây ăn quả kia cũng không phải bình thường, mà là cây lâu năm đến từ núi sâu.
Cây đào, cây mận, cây hoa hạnh tốt nhất.
“Đường Nha Tử, ngươi dùng cây ăn quả gì vậy?” Dương Nhược Tình lại hỏi tiếp.
Lạc Phong Đường nói: “Cây đào.
”Cây đào?Đôi mắt Dương Nhược Tình mị mị, mùi hương hoa đào.
“Lần này ta đi chặt cây ăn quả, nhìn thấy một cây long não đã vài năm tuổi.
”Lạc Phong Đường một bên sửa sang lại than trên mặt đất, một bên nói.
“Ta tính toán mấy bữa nữa sẽ chặt cây long não kia, đốt một mẻ than củi long não, bảo đảm càng thơm hơn!”……Hai người đem chỗ than cây ăn quả ra ước lượng.
Tổng cộng khoảng 30 cân.
Lạc Phong Đường tìm tới một cái túi gai, xếp toàn bộ than vào.
“Chỗ than này hẳn là đủ cho nhà ngươi đốt gần một tháng.
”“Chờ đến khi đốt hết chỗ này thì mẻ than long não cũng ra lò, đến lúc đó ta lại đưa qua cho cho ngươi.
” Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình ngạc nhiên.
“Cái gì? Ngươi nói nhiều than như vậy tất cả đều cho nhà ta ư?” nàng hỏi.
Lạc Phong Đường gật đầu.
Dương Nhược Tình nói: “Không được, không được.
Ngươi cùng đại bá ngươi cũng phải lưu lại một chút để sưởi ấm chứ!”Lạc Phong Đường lắc đầu nói: “Chúng ta là hai đại lão gia, không sợ lạnh.
”“Đều là máu và thịt, trời giá rét, sao sẽ không lạnh?” Dương Nhược Tình nói.
“Hắc hắc, mấy năm nay chúng ta cũng chưa cần sưởi ấm bao giờ!” Lạc Phong Đường nói.
“Huống chi, năm nay chúng ta còn có giày bông, áo bông nữa, đã đủ ấm!”Hắn đem túi than cây ăn quả vác lên vai, nhấc chân đi, bị Dương Nhược Tình túm chặt.
“Việc này ngươi phải nghe lời ta, lưu lại một nửa than cây ăn quả cho nhà mình sưởi ấm.
Bằng không, ta nửa căn cũng không cần!”Dương Nhược Tình dữ như hổ, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lạc Phong Đường ngơ ngẩn, không nghĩ tới Tình Nhi lại kiên quyết như vậy.
Nhưng sự quan tâm của nữ hài trong lòng hắn đã hiểu.
“Tình Nhi ngoan, than các ngươi cứ dùng trước đi.
”“Trong phòng vẫn còn đầu gỗ, ta quay về lại đốt một chút là được.
”Nói xong những lời này, Lạc Phong Đường cõng túi lên đi nhanh ra ngoài phòng bếp.
……Tay trái Lạc Phong Đường xách theo một cái sọt tràn đầy mảnh vụn đầu gỗ.
Tay phải xách theo một túi than cây ăn quả nặng trịch.
Trong khi Dương Nhược Tình hai tay lại rảnh rỗi.
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía Dương gia bên kia.
Vừa mới đi qua giao lộ phía trước, bước chân Dương Nhược Tình đột nhiên ngừng lại.
“Tình Nhi, sao thế?” Lạc Phong Đường hỏi.
Dương Nhược Tình nâng cằm lên, ra hiệu về phía trước.
“Tại sao tên kia lại đứng ở đó?” nàng hỏi.
Theo nàng chỉ dẫn, Lạc Phong Đường cũng nhìn qua.
Chỉ thấy Mộc Tử Xuyên đang ở đầu ngõ đi qua đi lại, bước chân bồi hồi, đôi mắt ngẫu nhiên lại nhìn xung quanh một phen.
“Hắn hình như đang đợi ngươi đấy, Tình Nhi.
”Lạc Phong Đường nói, ý cười trong đáy mắt nam hài nhạt đi vài phần.
Tầm mắt tỏa định thân ảnh mảnh khảnh, đĩnh bạt trước mắt kia, đáy mắt xẹt qua một tia khó lường.
Dương Nhược Tình lại trực tiếp lắc đầu.
“Không có khả năng, ta và hắn hiện tại một bên một hướng, không liên quan gì đến nhau.
”“Nếu không, chúng ta thử đánh cuộc xem sao?” hắn quay đầu, cười nhìn nàng một cái.
Dương Nhược Tình vốn dĩ định nói đánh cuộc liền đánh cuộc, ai sợ ai?Đúng lúc này, Mộc Tử Xuyên đang bồi hồi bên kia đã phát hiện thấy Dương Nhược Tình.
Đôi mắt hắn tức khắc sáng ngời lên vội vàng bước nhanh đi về phía bên này.
.