Mộc Tử Xuyên xách xô nước thứ hai vào sân, đúng lúc gặp Triệu quả phụ từ nhà kho ra tới.
Sắc mặt Triệu quả phụ có chút khó coi, một đường lẩm nhẩm lầm nhầm.
“Nương, ngài làm sao vậy?” Mộc Tử Xuyên hỏi.
Triệu quả phụ nói: “Ta vừa mới đi nhà kho lấy đồ vật, chỗ than củi giống như bị thiếu một chút.
Cũng không hiểu là do ta nhớ lầm hay sao mà……”Mặt Mộc Tử Xuyên đỏ lên, chột dạ cúi đầu xuống không dám nhìn mắt Triệu quả phụ.
“Có lẽ là do nương nhớ lầm, chuột cũng không gặm mà!”Hắn thấp giọng nói, xách theo nước bước nhanh đưa vào phòng bếp.
Triệu quả phụ đi theo phía sau cũng vào phòng bếp, bắt đầu thêm nước nấu cơm trưa.
“Nương, muốn con rửa rau giúp không?”Mộc Tử Xuyên hỏi.
Triệu quả phụ đang múc nước liền khựng tay lại, sắc mặt hạ xuống.
“Nói lời ngốc nghếch gì vậy? Con là nam tử, lại là người đọc sách, sao có thể phụ người ta làm vậy việc ở phòng bếp này chứ?”Mặt Mộc Tử Xuyên đỏ lên.
“Nương, kỳ thật sự tình chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn……”Hắn thấp giọng nói.
Hôm nay dọc theo đường đi hắn luôn suy nghĩ lời Tình Nhi nói.
Ân tình chẳng phân biệt nặng nhẹ, sự tình cũng không phân biệt đắt rẻ sang hèn.
Sách, hắn muốn chuyên tâm niệm.
Nhưng cũng không thể quá thanh cao, không bình dân.
“Nương, người đọc sách cũng có thể giúp nương vo gạo rửa rau.
” Mộc Tử Xuyên lại lần nữa lên tiếng.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, mặt Triệu quả phụ liền hạ xuống.
“Không được, không được.
Con sau này là người làm đại sự, không được để khói dầu phòng bếp trói buộc chân tay!”“Nương……”“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, có thời gian làm mấy cái này, còn không bằng đi viết thêm mấy chữ……”Triệu quả phụ đẩy Mộc Tử Xuyên ra khỏi phòng bếp, cũng trở tay đóng cửa phòng bếp lại.
Mộc Tử Xuyên đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt mê mang.
Cuối cùng, hắn lắc đầu khẽ thở dài, trở về phòng phía tây vùi đầu đọc sách.
Rất nhanh, cơm trưa liền đã nấu xong.
Triệu quả phụ lấy phần cho Mộc Tử Xuyên, đựng trên khay đưa đến phòng phía tây của hắn.
Thấy hắn đang dựa vào bàn múa bút thành văn, Triệu quả phụ vừa lòng gật gật đầu, tay chân nhẹ nhàng đặt chén đũa ở bên cạnh bàn, xoay người đi ra khỏi phòng, trở về phòng bếp ăn cơm của mình.
Bên ngoài sân, truyền đến tiếng gọi.
Triệu quả phụ thò đầu từ phòng bếp ra dò xét, “Ai vậy?”Bên ngoài cửa sân, truyền đến tiếng cười của phụ nhân.
“Mộc gia tẩu tử, ta là nhị phòng Dương gia, ta lại đây tìm ngươi nói chuyện, ngươi mở cửa đi!”Nhị phòng Dương gia?Triệu quả phụ có chút buồn bực, nhưng vẫn đi ra mở cửa.
Ở cửa sân, Dương thị cười ngâm ngâm đứng ở kia.
Trong tay, còn xách theo một cái túi nhỏ.
Triệu quả phụ liếc mắt nhìn cái túi nhỏ kia một cái, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu.
“Mộc gia tẩu tử, ta dù sao cũng đã đến cửa nhà ngươi, ngươi cứ để ta đứng ở ngoài viện nói chuyện, không được hay cho lắm?”Dương thị cười ngâm ngâm hỏi.
Triệu quả phụ hồi phục lại tinh thần, nghiêng người tránh đường: “Vào đi.
”Dương thị lắc mình liền vào sân, đi thẳng vào nhà chính.
Bị Triệu quả phụ ngăn lại.
“Tử Xuyên nhà ta đang ở phòng phía tây đọc sách, không thể quấy rầy hắn.
Ngươi có lời gì thì đi phòng bếp nói đi!”Dương thị ngẩn ra, trong lòng có chút tức giận.
Cảm thấy Triệu quả phụ này cũng quá bất cận nhân tình.
Chiếu theo tính nết Dương thị, hận không thể tức khắc liền nháo lên.
Nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, Dương thị cười gật đầu liên tục.
“Ai A, là ta suy xét thiếu thỏa đáng.
Tử Xuyên đọc sách đó là đại sự, đi, chúng ta đi phòng bếp nói, đừng làm phiền đến hắn.
”Dương thị tay chân nhẹ nhàng đi phòng bếp.
Triệu quả phụ nhìn thấy Dương thị thức thời như vậy, trên mặt cuối cùng cũng có một tia cười.
Trong phòng bếp, Triệu quả phụ đưa cho Dương thị một chiếc ghế nhỏ, lại rót một chén trà nóng.
Sau đó, chính bà bưng bát cơm ngồi xuống hòn đá ở cửa bếp, vừa ăn cơm vừa hỏi Dương thị: “Đừng quanh co lòng vòng, nói đi, lại đây tìm ta có chuyện gì?”Dương thị cười nói: “Tẩu tử là người thống khoái, ta đây liền đi thẳng vào vấn đề.
”“Hôm nay ta tới là muốn cùng tẩu tử bàn chuyện hôn nhân của nhi nữ.
” Dương thị nói.
Triệu quả phụ ngẩng đầu lên, nhìn Dương thị.
“Việc hôn nhân của nhi nữ gì? Ta không rõ.
” Triệu thị nói.
Dương thị bĩu môi: “Vừa mới khen tẩu tử là người thống khoái xong, nhìn xem, chưa gì đã giả bộ hồ đồ rồi?”“Tự nhiên là việc hôn nhân của Tử Xuyên nhà ngươi và Lan nhi nhà ta!” Dương thị nói.
“Nhìn khắp làng trên xóm dưới này, Tử Xuyên nhà ngươi có tài, Lan nhi nhà ta có dung mạo.
”“Chân chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi !”Dương thị không lưu ý đến bóng đen đang dâng lên trên mặt Triệu quả phụ, vẫn mở miệng, quơ chân múa tay nói.
“Lần này ta lại đây, cũng không biết nên mang theo đồ gì cho tốt.
”“Sau đó Lan nhi nhà ta nói, Tử Xuyên ban đêm còn phải đọc sách, tay lạnh cầm bút sẽ bị run.
”“Lan nhi nhà ta bảo ta mang mấy cân than củi nhất đẳng tới, để cho Tử Xuyên ban đêm nhóm lửa sưởi ấm !”“Nhìn xem, con gái nhà ta thật biết làm việc……”“Ngươi đánh rắm xong rồi đúng không?”Triệu quả phụ quắc mắt đứng dậy, chỉ vào cửa phòng bếp.
Triệu quả phụ tay run lên: “Đánh rắm xong rồi thì cút ngay cho lão nương!”Dương thị ngẩn người, ngẩng đầu không chớp mắt nhìn Triệu quả phụ.
“Còn ăn vạ không đi đúng không?”Triệu quả phụ quát lớn, buông chén đũa trong tay, đem Dương thị từ trên ghế túm lên đẩy ra cửa sân.
“Ai, Mộc gia tẩu tử ngươi đây là làm sao vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói không được sao?”“Cút!”“Ngươi muốn của hồi môn thế nào thì nói xem, hai hài tử thật xứng đôi nha ~”“Cút!”Triệu quả phụ đem Dương thị đẩy ra cửa sân, trở tay đóng cửa lại.
Dương thị còn định quay lại cái mũi liền đụng vào trên cửa, đau đến mắt thấy sao trời.
Dương thị cũng bực xoa eo đứng ở cửa sân mắng.
“Cái kiểu người gì vậy? Đúng là con mẹ điên, nghĩ nhi tử nhà ngươi là bảo vật chắc?”“Không phải chỉ là một tên tú tài nghèo kiết hủ lậu sao? Còn chưa có trúng cử đâu, cái mũi đã phổng lên trời rồi!”“Ta nhổ vào!”Một chậu nước từ trong viện tạt ra tưới Dương thị ướt đẫm, lạnh thấu tim.
Dương thị đứng ở cửa như con gà rớt vào nồi canh, nhảy chân sáo, ầm ĩ mắng chửi.
Kinh động đến hàng xóm bên trái, bên phải tất cả đều ra tới xem náo nhiệt.
Trong viện, Mộc Tử Xuyên cũng ra nhà chính.
“Nương, phát sinh chuyện gì vậy?” Vẻ mặt hắn mê mang hỏi.
Triệu quả phụ quay đầu liếc mắt nhìn nhi tử một cái, hung hăng cắn chặt răng.
Bà tiến lên, một phen nhéo tai Mộc Tử Xuyên đem hắn kéo vào phòng bếp.
“Ngươi nhìn xem đây là gì!”Triệu quả phụ chỉ vào túi than nhỏ Dương thị đánh rơi trên mặt đất, chất vấn Mộc Tử Xuyên.
Khoảnh khắc Mộc Tử Xuyên nhìn thấy túi than kia vô cùng kinh ngạc.
Đây không phải là năm cân than củi mà hắn buổi sáng đưa đi cho Tình Nhi sao?Sao lại quay trở về rồi?Triệu quả phụ nhìn thấy nhi tử nhà mình như vậy, đột nhiên đã hiểu.
Phụ nhân bi phẫn đan xen, đôi tay nắm lại đấm đánh ở trên vai Mộc Tử Xuyên.
“Ngươi cái tên bất hiếu tử, nói mau, trộm than củi trong nhà ra ngoài đưa cho ai?”Mặc cho nắm đấm của Lưu thị như những hạt mưa không ngừng rơi trên người, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Bên tai, tiếng mẫu thân quở trách dần dần trôi xa.
Hắn cũng không cảm thụ được đau đớn kia.
Nam hài giống như một bức tượng đứng tại chỗ.
Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt.
Trong lòng, trong đầu, chỉ lặp đi lặp lại cân nhắc một sự kiện.
Khi đó Tình Nhi đã nói rất tốt, đã nhận lấy phiến tâm ý này của hắn.
Vì sao? Vì sao còn muốn đưa trở về?.