Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


Mộc Tử Xuyên nhìn phụ nhân trước mắt thật sâu, khóe mắt nam hài rơi ra hai giọt lệ.

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi.

Chỉ vì chưa tới chỗ thương tâm!Hai mẹ con bàn bạc một phen, thừa dịp trời đêm gió lớn, đem Dương Hoa Minh nâng ra sân.

Ném tới trên đường lớn trong thôn.

Dương Hoa Minh bị gió bắc tàn sát bừa bãi cả đêm.

Trời gần sáng mới có người phát hiện , một cái mệnh mất đi hơn phân nửa.

Tin tức truyền đến Dương gia, khiến người Dương gia chấn kinh từ trên xuống dưới.

Lão dương giận dữ lôi đình, lập tức mang theo một đám đàn ông già trẻ đẩy xe đẩy tay, phần phật đi đón người.

Đại An, Tiểu An cũng đi theo xem náo nhiệt.

Dương Nhược Tình đến buổi trưa mới biết được tin tức này.

Sáng sớm, nàng liền cùng Đường Nha Tử đi lên trấn trên đưa đậu phụ.

Trước khi dùng cơm trưa, Dương Nhược Tình giúp đỡ Tôn thị dọn dẹp cám lợn.

Hai mẹ con nói đến chuyện này của Dương Hoa Minh.

Tôn thị nói: “Nghe Đại Ngưu bọn họ nói, tứ thúc con ở bên ngoài, ăn nhậu chơi gái cờ bạc mọi thứ đều không thiếu.

”“Lúc này sợ là đã đắc tội người, nên bị tính kế!”Dương Nhược Tình cong cong môi.

Một bên đem cây gai thảo đã băm nhỏ trộn lẫn với cám lợn, một bên nói: “Không chừng là nợ phong lưu!”“Tứ thúc ỷ vào có một túi da tốt, không thiếu đi trong thôn trêu hoa gẹo nguyệt, bị người giáo huấn cũng không có gì ngạc nhiên.

”Tôn thị gật gật đầu, có khả năng là như vậy.

“Tứ thúc con sau khi được nâng trở về, ta cũng không dám đi qua xem.

” Tôn thị nói tiếp.


“Nhưng nghe Đại An trở về nói, một thân đầy vết thương, gương mặt kia sợ là còn bị hủy dung.

Ai, tạo nghiệt!”Dương Nhược Tình lại bĩu môi, “Có nhân tất có quả, không có gì mà phải thương xót.

”Nàng bên này quấy cám lợn xong liền xách đi ra ngoài cho ba con lợn con ăn.

Về đề tài tứ thúc, cũng không muốn nói nhiều, đều là thứ vô bổ, còn không thú vị bằng nhìn đám lợn con ăn!Nàng múc cám lợn vào máng, ba con lợn con liền vui sướng chạy tới ăn.

Ba con lợn vùi đầu vào cùng một chỗ, sáu cái tai như sáu phiến lá cây ngô đồng vẫy vẫy.

Dương Nhược Tình nhìn thân thể của bọn chúng âm thầm gật đầu.

Cây gai thảo là đồ tốt.

Dùng để nuôi lợn, lợn con mau lớn, da lông cũng ánh sáng.

Khi mới bắt trở về, chỉ khoảng mười lăm cân, hai mươi cân.

Qua hơn một tháng tỉ mỉ nuôi nấng, con lợn đực nhỏ nhất kia cũng đã được hơn ba mươi cân.

Con lợn đực lớn nhất kia cũng sắp 40 cân.

Dương Nhược Tình bên này nhìn đến vui vẻ, bên kia Lạc Phong Đường đã lại đây.

“Tình Nhi.

”Hắn gọi một tiếng.

Dương Nhược Tình xoay người sang chỗ khác, thấy là hắn, lộ nụ cười.

“Không phải bảo ngươi ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao lại qua đây?” nàng hỏi.

Đi tới đi lui trấn trên hơn 60 dặm, hắn lại còn phải đẩy xe cút kít, tay chân cũng muốn sưng phồng.

“Đại bá tống cổ ta lại đây có chuyện nói với tam thúc.

” Hắn nói.


“Chuyện gì?” Dương Nhược Tình hỏi.

Lạc Phong Đường nói: “Là chuyện này, ngày mai nhà ta sẽ viết khế ước mua ruộng.

Đại bá ta cũng muốn nhờ đại bá ngươi hỗ trợ viết.

”“Đại bá ta sợ ta một mình đi mời không đủ lễ nghĩa.

Muốn nhờ tam thúc ở giữa hỗ trợ nói mấy câu.

” hắn nói.

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Lạc Thiết Tượng là người làm nghề nguội nhưng tâm tư cùng lễ nghĩa rất chu toàn.

Lại nói, đại bá Dương Hoa An là một lão đồng sinh vạn năm, sợ là cái đuôi muốn giơ cao đến bầu trời đi?Chung quy là đại bá của chính mình, nàng cũng chỉ có thể ở trong lòng chửi thầm một chút.

“Hóa ra là chuyện này, được rồi, ngươi vào nhà nói chuyện với cha ta đi!” nàng nói.

“Ừ!” Lạc Phong Đường ngay sau đó vào nhà tìm Dương Hoa Trung.

Bên này, Dương Nhược Tình lại nhìn lợn ăn.

Còn bớt thời giờ nhặt quả trứng vừa đẻ trong ổ gà.

Lạc Phong Đường rất nhanh đã đẩy Dương Hoa Trung từ trong phòng ra tới.

“Tình Nhi, ta cùng Đường Nha Tử đi đến phòng đại bá con một chuyến, con có đi cùng không?”Dương Hoa Trung hướng về phía Dương Nhược Tình hỏi.

Dương Nhược Tình nói: “Hai người đi trước đi, đợi lát nữa con xong việc sẽ đi tìm hai người sau.

”“Cũng được.

”Dương Hoa Trung lại được Lạc Phong Đường đẩy đi tới tiền viện Dương gia.


……Hôm nay gió lớn, Dương Hoa Mai đang ngồi ở phía dưới thùng ấm bên cửa sổ để sưởi ấm.

Trong lòng ngực còn ôm Vượng Tài chơi.

Bóng dáng to mọng của Dương Hoa Mai đưa lưng về phía cửa sổ, khi Lạc Phong Đường đẩy Dương Hoa Trung đi qua, nàng cũng không để ý.

Nhưng động tĩnh này lại không tránh được một đôi mắt chó của Vượng Tài.

“Gâu, gâu gâu ~ gâu gâu gâu ~”Vượng Tài đột nhiên duỗi cổ hướng tới ngoài cửa sổ sủa như điên.

Chó vốn sợ người lạ.

Dương Hoa Trung luôn ở trong phòng, Lạc Phong Đường càng là lần đầu tiên tới tiền viện Dương gia.

Đột nhiên thấy hai gương mặt lạ xông vào địa bàn của mình, Vượng Tài tức khắc sủa to, hướng ngoài cửa sổ nhe răng trợn mắt.

“Sao thế Vượng Tài? Lại nhìn thấy ai không vừa mắt?”Dương Hoa Mai vuốt lông Vượng Tài, cười tủm tỉm hỏi.

Vượng Tài cũng sẽ không nói tiếng người, vẫn duỗi dài cổ hướng phía bên ngoài cửa sổ sủa như điên.

Dương Hoa Mai ngay sau đó vặn vẹo cái cổ có cũng như không, hướng về phía ngoài cửa sổ nhìn xem.

Không nhìn không sao, vừa nhìn một cái, Dương Hoa Mai hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy từ trên thùng ấm xuống.

Đường Nha Tử?Là Đường Nha Tử!Vượng Tài bị nàng tùy tay ném tới trên mặt đất, bản thân nàng vội vàng đeo giày chuẩn bị chạy ra phòng đuổi theo.

Vừa mới kéo cửa phòng ra, Dương Hoa Mai Đột nhiên nghĩ đến điều gì.

Nàng dừng bước chân, cúi đầu nhìn vào xiêm y trên người mình, nhíu mày.

Xoay người, lục tung một hồi ……Trong phòng Dương Hoa An ở tiền viện.

Dương Hoa An đôi tay tròng vào trong tay áo, đang ngồi bên cạnh bàn uống trà.

Nghe xong Dương Hoa Trung ở đối diện thuyết minh ý đồ đến.

Dương Hoa An trên mặt hiện lên một cổ kiêu ngạo chi sắc.

Hắn nhướng mi nhìn vào Lạc Phong Đường đang tất cung tất kính đứng bên cạnh Dương Hoa Trung.

“Viết khế ước cũng không phải là một chuyện qua loa được.

Làng trên xóm dưới, không phải cứ là người đọc sách đều có thể viết được.


”“Người có thể làm chuyện này cũng không nhiều lắm đâu.

”Dương Hoa An rung đùi đắc ý nói, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng.

Dương Hoa Trung cùng Lạc Phong Đường đều nghiêm túc nghe, phụ họa gật đầu.

“Đồ vật cũng rất cần chú ý.

” Dương Hoa An lại nói tiếp.

Lạc Phong Đường lại lần nữa gật đầu: “Dương đại bá, viết khế ước yêu cầu đặt mua đồ gì, thỉnh đại bá phân phó, tiểu chất sẽ đi đặt mua.

”Dương Hoa An hơi hơi ngửa đầu, đem một bàn tay từ trong tay áo rút ra.

Hắn nhẹ nhàng đánh nhịp lên mặt bàn, làm ra một bộ dáng cao thâm khó đoán.

Dương Nhược Tình đúng lúc này đẩy cửa bước vào.

Lạc Phong Đường thấy nàng tiến vào, đáy mắt lộ ra một tia vui sướng.

Dương Nhược Tình hướng hắn cười chớp chớp mắt, tiến vào đứng ở bên cạnh hắn.

Nhìn bộ dáng ‘cao thâm khó đoán’của Dương Hoa An đối diện bên cạnh bàn kia, nàng đè thấp âm thanh hỏi Lạc Phong Đường: “Nói đến đâu rồi? Đại bá ta đã đáp ứng viết chưa?”Lạc Phong Đường gật đầu: “Đáp ứng rồi, nhưng ta không biết nên đặt mua đồ gì, đang thỉnh giáo đại bá ngươi.

”Đặt mua đồ gì?Dương Nhược Tình sửng sốt.

Dương Hoa An dù sao cũng chỉ đi qua viết mấy chữ mà thôi.

Có bút, có giấy, có mực không phải là được rồi sao?Lần trước nhà nàng viết khế ước, chính là lâm thời mượn bút mực cùng trang giấy từ đại đường ca Dương Vĩnh Tiên kia.

Nàng bên này còn đang hồ nghi, bên kia bàn Dương Hoa An đã lên tiếng.

Hắn nhìn Lạc Phong Đường, trầm ngâm nói: “Đầu tiên, ngươi đặt mua một bộ giấy và bút mực tới.

”Dương Hoa An tiếp theo rung đùi đắc ý nói: “Ta nói từ bút trước.

”“Bút này, Đại Tề quốc chúng ta nổi tiếng nhất là bút lông có xuất xứ từ Hồ Châu, kém hơn một chút là bút Tương âm mao và bút lông Giang Tây.

”“Ta xưa nay ưu ái bút lông Hồ Châu.

” Dương Hoa An liếm liếm môi nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận